Hai người cùng xem TV đến 7 giờ rưỡi, Tô Chính Đông không nói dối, anh ta đã thật sự đến, thấy Trâu Niệm ở nhà, anh ta đã bước vào uống lý nước, trò chuyện một lúc rồi rời đi.
Trâu Niệm đi ra ngoài tiễn anh ta vào thang máy, Tô Chính Đông nhìn cô, ánh mắt hai người nhìn nhau, thông qua ánh mắt để nhìn thấu suy nghĩ của nhau, nhưng Tô Chính Đông thực sự không nhìn ra được điều gì từ trong ánh mắt của Trâu Niệm, rốt cuộc trong trái tim của người phụ nữ này bây giờ có còn tồn tại hình bóng của người đàn ông Nguyễn Duật Nghiêu đó không?
Sáng hôm sau.
Khoảng 7 giờ 30 sáng, Trâu Niệm ngồi trên xe của Hướng Dương, Hướng Dương lái xe và kể cho Trâu Niệm nghe về giấc mơ đêm qua của mình: "Đúng vậy, trong mơ chị đã sinh một đứa con, đó là một cô bé rất đáng yêu, nhưng chị vẫn không biết cha của đứa trẻ là ai, đứa bé quấy khóc đã khiến chị khóc đến tỉnh dậy."
Chiếc xe lái ra khỏi cổng chung cư.
Xe chạy chưa được 20 mét, Hướng Dương đột nhiên kêu lên một tiếng 'Á ——', cô ấy bẻ lái thật mạnh, phanh gấp bên đường.
Trâu Niệm sợ đến trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ôm lồng n.g.ự.c thở hổn hển, phía trước có một chiếc xe máy chạy lướt qua.
Lại một lần nữa không nhìn rõ gì cả, chiếc xe máy không có biển số, hơn nữa ở thành phố B có rất nhiều xe máy kiểu này nhất là vào những ngày hè.
Chiếc xe máy đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, kính xe của Hướng Dương toàn một màu đỏ, nhìn vào thật đáng sợ.
Hướng Dương và Trâu Niệm xuống xe, hai chân Trâu Niệm đã nhũn ra vì sợ hãi.
"Là sơn..." Hướng Dương cẩn thận sờ vào đó.
Mùi sơn kém chất lượng rất nồng và hăng, người tạt sơn đỏ đã không ném thùng sơn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1562.html.]
Trên cả cánh cửa bên ghế tài xế và kính xe của Hướng Dương đều bị dính đầy sơn.
Hôm nay Hướng Dương mặc một bộ đồ công sở sáng màu, cho nên khi cô ấy bước xuống xe trên người đã bị dính một chút sơn đỏ, trên cánh tay cũng bị dính một ít.
Buổi sáng mùa hè trời có hơi nóng nực, nhưng Trâu Niệm và Hướng Dương bị dọa đến mức lạnh toát cả người.
Có nên báo cảnh sát hay không, Hướng Dương đều nghe theo Trâu Niệm.
Đây chỉ là mới rời khỏi khu chung cư, bên ngoài khu chung cư đều có camera giám sát, Trâu Niệm nhớ lại sự việc hôm qua mình suýt chút bị xe máy tông phải, hôm nay lại gặp phải một chiếc xe máy tạt sơn, chắc chắn là do cùng một người làm! Nhưng Trâu Niệm thật sự không biết người đứng đằng sau là ai, là Trác Địch hay Tô Tư?
"Để em báo cảnh sát." Trâu Niệm nói.
Mê Truyện Dịch
Cô thực sự rất sợ hãi, đã mấy phút trôi qua nhưng nhịp tim vẫn chưa ổn định, Trâu Niệm nhắm mắt lại và lấy điện thoại ra.
Cảnh sát đến không bao lâu thì Lục Nguyên cũng tới.
Sau khi nghe Trâu Niệm kể lại với cảnh sát, Lục Nguyên đại khái đã hiểu câu chuyện, là Trâu Niệm đã đắc tội với ai đó nên dẫn đến sự việc đe dọa này, Lục Nguyên lập tức gọi điện cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Trâu Niệm đang nói chuyện với cảnh sát, cảnh sát yêu cầu cô lên xe cùng đi đến đồn cảnh sát, Trâu Niệm vừa định lên xe thì liền nhận được điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu.
...
Cuối cùng, Trâu Niệm không đến được đồn cảnh sát.
Nguyễn Duật Nghiêu không ra mặt, với thân phận nhạy cảm của anh nên không thể chính thức ra mặt, anh đã sắp xếp người đến xử lý sự việc, Trâu Niệm bất lực, đến đồn cảnh sát một chuyến cũng chẳng sao cả, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu lại lo cho cô và đứa bé nên không cho phép đến đồn cảnh sát! Nơi đó không phải là nơi tốt lành gì, ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn!