Sau khi đi ra khỏi tòa nhà công ty, Trâu Niệm một tay cầm túi xách, đảo mắt tìm chiếc ô tô màu đen do Nguyễn Duật Nghiêu sắp xếp, có một chiếc ô tô đậu bên kia đường, có lẽ là chiếc xe đó, Trâu Niệm chuẩn bị đi sang đó nhìn biển số xe để xác nhận.
Trâu Niệm vẫn đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Duật Nghiêu, cô đi sang đường, cẩn thận quan sát đèn giao thông, băng qua đường vẫn rất an toàn.
Tuy nhiên, ngay khi Trâu Niệm đang tiến đến gần chiếc ô tô màu đen, đột nhiên có tiếng một chiếc xe máy rú lên phóng nhanh lướt qua người Trâu Niệm, quẹt vào người cô, cô kêu lên một tiếng "Á", cơ thể cô lảo đảo, trong cơn hoảng loạn chiếc điện thoại trong tay cô bay ra ngoài và rơi xuống đất!
Người tài xế trên xe ô tô màu đen mở cửa bước ra ngoài. "Cô Trâu, cô không sao chứ?" Tài xế đi sang nhặt chiếc điện thoại lên, cuộc gọi vẫn chưa bị ngắt kết nối.
Trâu Niệm sợ hãi ôm lấy lồng ngực, nhìn về phía chiếc xe máy đã biến mất từ lâu, rõ ràng vừa rồi cô không nghe thấy tiếng xe máy, sao đột nhiên lại có một chiếc xe máy phóng ra chứ?
"Có chuyện gì vậy? Em có sao không?" Nguyễn Duật Nghiêu lo lắng hỏi.
Trâu Niệm sợ đến lắp bắp, cô lắc đầu: "Không, không sao."
Người lái xe sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu nói chuyện xong, tài xế cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi mở cửa cho Trâu Niệm lên xe, Trâu Niệm hít một hơi thật sâu, nhịp tim của cô vẫn chưa ổn định lại, cô bước lên xe.
Chiếc xe chạy thẳng đến nơi đã hẹn với Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm đưa tay vén tóc ra sau tai, buồn rầu nhìn đường phố bên ngoài, cô vẫn chưa đè nén được cảm giác kinh hãi trong lòng, nếu chỉ đơn giản là một sự cố thì không sao, Trâu Niệm sợ là có người có chủ đích hù dọa cô!
Khi gặp Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm đã gượng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1551.html.]
Sắc mặt u ám của Nguyễn Duật Nghiêu vẫn không hề dịu đi, anh nắm tay Trâu Niệm hỏi tài xế: "Có nhìn rõ là ai không? Có biển số xe không?"
"Không có biển số, người đó đội mũ bảo hiểm, phóng vụt qua, tốc độ rất nhanh..." Tài xế cố gắng nhớ lại: "Nguyễn tiên sinh, sau khi tôi dừng xe lại, tôi thật sự đã quan sát xung quanh, không có người nào hay chiếc xe nào khả nghi, theo như tôi nhớ là gần đó cũng chẳng có chiếc xe máy nào, chiếc xe máy đột nhiên phóng ra ngoài đó có thể đã núp giữa khoảng cách của những chiếc ô tô đang đậu khác."
Trâu Niệm nghĩ lại, có lẽ là như vậy.
Khi cô băng từ cửa tòa nhà Hồng Viễn sang đường, cô không thấy bên đường có chiếc xe máy nào, có rất nhiều ô tô đỗ ngay ngắn trước tòa nhà đối diện, xe máy nhỏ nên rất dễ núp trong đó.
Nguyễn Duật Nghiêu bảo tài xế rời đi trước.
Họ bước vào dùng bữa, họ đã chọn phòng riêng, Nguyễn Duật Nghiêu ôm lấy Trâu Niệm, ngón tay dùng sức vuốt ve lưng cô, anh nhắm mắt lại, như thể ôm chặt cô vào lòng mới có thể cảm thấy yên tâm, lúc nãy khi đang trò chuyện cô lại "Á" lên một tiếng rồi im bặt đã khiến anh rất kinh hãi.
Mê Truyện Dịch
"Em đã bảo là không sao rồi mà." Trâu Niệm nhẹ nhàng an ủi anh.
"Nếu có chuyện gì thì anh sẽ ngã quỵ mất." Anh hôn lên má Trâu Niệm.
Trâu Niệm cảm thấy trong lòng ấm áp, mỉm cười.
Nguyễn Duật Nghiêu ngồi đối diện Trâu Niệm chuẩn bị thức ăn cho Trâu Niệm, gân xanh trên trán anh có vẻ như vẫn đang nhảy thình thịch, nếu cô và đứa bé có chuyện gì thì sẽ trở thành sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời anh.
"Nguyễn Duật Nghiêu, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyện này không chắc là vì vấn đề của anh, có lẽ là tại do em, em không chỉ đắc tội với Trác Địch... mối quan hệ giữa em và Tô Tư cũng rất tệ..." Kỳ thực Trâu Niệm rất tự trách mình, vì sao trước giờ bản thân cô lại đắc tội với nhiều người như vậy?