Hai giờ chiều, Trâu Niệm nhận được điện thoại của Tô Chính Đông, anh ta bảo cô lên trên phòng mình một chuyến.
Trâu Niệm đi lên thang máy, vừa vặn gặp được mẹ chồng Trịnh Lan từ trong phòng Tô Chính Đông đi ra. Trịnh Lan nghiêm túc nói với con trai một câu: “Cái nào nặng cái nào nhẹ, con phải tự ước lượng lấy!”
Mà Tô Chính Đông nghe mẹ mình nói xong câu này thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hai tay anh ta siết chặt lại thành nắm đấm, sau đó lại buông lỏng ra.
Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trâu Niệm từ trong thang máy đi ra, ánh mắt của anh ta cũng không thể nào hòa hoãn được.
Mê Truyện Dịch
“Mẹ về đây...”
Trịnh Lan đi qua người Trâu Niệm, trực tiếp đi vào trong thang máy.
Câu chào này tất nhiên là bà ta nói với con trai mình, còn từ đầu đến cuối, Trịnh Lan căn bản không hề để ý đến cô con dâu là Trâu Niệm.
Trong văn phòng của Tô Chính Đông.
Anh ta ngồi trên ghế sofa, vươn tay xoa trán một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Trâu Niệm vẫn đang đứng trong phòng: “Sao không ngồi xuống?”
“Không cần ngồi, có gì muốn dặn dò thì anh cứ nói đi, nghe xong tôi còn phải về làm việc.” Trâu Niệm thản nhiên nói.
Thái độ của cô đối với anh ta như cấp dưới với cấp trên, khách sáo đến không thể khách sáo hơn.
Tô Chính Đông giống như vùng vẫy rất lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Cô và Nguyễn Duật Nghiêu rốt cuộc có phải loại quan hệ đó không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-151.html.]
Giọng điệu này không giống với những cơn giận lúc trước, còn mang theo vài phần thỏa hiệp và không thèm so đo. Trâu Niệm không ngốc, cô có thể nghe ra được.
Cô hơi khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Phải thì thế nào? Mà không phải thì sao?”
Nghe thấy câu trả lời của cô, chân mày Tô Chính Đông nhíu lại càng sâu hơn.
Anh ta dừng một chút, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi về phía Trâu Niệm. Anh ta cứ thế nhìn cô từ trên cao xuống, trịnh trọng nói với cô: “Nếu như cô và anh ta đúng là có quan hệ đó, vậy thì thừa dịp anh ta còn có chút hứng thú với cô thì cô coi như giúp đỡ Hồng Viễn, đến năn nỉ anh ta một chút đi.”
Ha!
Ý anh ta muốn nói là năn nỉ chuyện công trình lần này.
Bao nhiêu năm qua, cho dù Nguyễn thị là một miếng thịt béo bở, nhưng Hồng Viễn đều không nhận công trình của tập đoàn Nguyễn thị. Không phải là không muốn nhận, mà là vì bọn họ e ngại, không dám nhận! Lần này Hồng Viễn lại có được công trình này, nhưng hai mẹ con Trịnh Lan lại không ngờ sẽ gặp phải nhiều bất lợi đến như thế!
Chẳng lẽ trước khi tiếp nhận công trình, hai mẹ con này thực sự coi Nguyễn Duật Nghiêu là kẻ ngốc sao?
“Tô Chính Đông, anh cảm thấy tôi có mị lực lớn đến như vậy cơ à?” Trâu Niệm không dám tin mà nhìn anh ta. Tô Chính Đông để bà xã của mình tới tìm Nguyễn Duật Nghiêu, nịnh bợ Nguyễn Duật Nghiêu đểu cứu vãn tình thế cho Hồng Viễn? Nếu như hai người thực sự có quan hệ mập mờ, vậy thì nịnh bợ kiểu gì đây?
Lên giường nịnh bợ à?
Gã đàn ông này cũng hào phóng thật.
Vì một hạng mục còn chưa chắc chắn mà sẵn sàng vứt bỏ cả bà xã của mình!
“Đừng giả vờ không hiểu gì như thế nữa, Trâu Niệm, cô và anh ta có ngủ với nhau hay không thì trong lòng cô rõ nhất! Loại người không có lương tâm như anh ta, thế mà lại vì cô mà dẫn theo vị hôn thê đến làm sáng tỏ tin đồn, mặt mũi của cô lớn thật đấy, đến tôi cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác!” Sắc mặt của Tô Chính Đông còn khó coi hơn cả Trâu Niệm.