Hôm nay ra ngoài, Trâu Niệm không dùng tài xế của Nguyễn Duật Nghiêu. Nguyễn Duật Nghiêu là một người đàn ông vô cùng cố chấp, không dễ thương lượng, Trâu Niệm phải xin xỏ thật lâu anh mới gật đầu đồng ý. Anh không yên tâm để cô ra ngoài một mình, nhưng mà Tô Chính Đông là một người rất mẫn cảm, Trâu Niệm sợ nếu như để anh ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nghi ngờ. Dù sao thì mối quan hệ của cô và Nguyễn Duật Nghiêu cũng không thích hợp để cho ra hấp thụ ánh sáng!
Sẽ bị người đời phỉ nhổ chết!
Thời điểm này là giờ cao điểm, đường xá đông đúc, kẹt xe là chuyện bình thường.
Lúc Trâu Niệm đến được nhà của Hướng Dương thì đã hơn sáu giờ. Cô đi lên trên, Tô Chính Đông cũng thản nhiên đi theo.
Trâu Niệm quay đầu trừng mắt với anh ta một cái, nhưng anh ta chỉ cười không nói.
Mê Truyện Dịch
“Nhìn thấy em vào nhà thì anh sẽ đi.” Tô Chính Đông nhíu mày, bổ sung thêm: “Năm rưỡi sáng mai anh chờ em ở đây, mấy giờ em dậy không quan trọng, tóm lại là anh sẽ chờ em, chúng ta cùng đi ăn sáng.”
Trâu Niệm nhìn Tô Chính Đông, giống như nhìn một gã thần kinh vậy!
Cô lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa vào nhà.
Hướng Dương ở nhà, hỏi cô sao tự nhiên lại về rồi?
Trâu Niệm ngồi trên ghế sofa, hai mắt thẳng tắp nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Ý tứ của Tô Chính Đông chính là- Không cho phép cô buổi tối lén lút rời khỏi căn nhà này. Trâu Niệm im lặng, năm rưỡi sáng đã chờ cô ở đây? Anh ta cũng dậy sớm thật đấy!
Nếu như chỉ là tức giận thông thường thì Trâu Niệm hoàn toàn có thể không cho anh ta bắt mình. Nhưng mà nếu cô làm như vậy thì lần sau gặp nhau ở bệnh viện, Tô Chính Đông chắc chắn sẽ làm khó cô, thế nên tốt nhất là cô đừng trêu chọc anh ta thì tốt hơn.
“Tô Chính Đông bám theo em, còn không cho em đi.” Trâu Niệm nói mọi chuyện cho Hướng Dương biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1503.html.]
Hướng Dương há hốc miệng: “Hả? Anh ta làm thế để làm gì?”
“Ai biết được, có thể là uống nhầm thuốc...”
Trâu Niệm cầm lấy điện thoại của Hướng Dương: “Em mượn điện thoại gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu một chút nhé, điện thoại của em trong lúc giằng co với Tô Chính Đông đã rơi xuống nước, hỏng rồi.”
Vẻ mặt của Hướng Dương vô cùng tức giận: “Chị phải huy động nhóm mỹ nữ xung quanh mình mới được. Niệm Niệm, nếu như em thực sự không cần anh ta nữa thì chị sẽ bảo nhóm mỹ nữ công kích anh ta không thương tiếc!”
“Vậy chị bảo bọn họ mau chóng tiến công đi, nhưng mà nhất định phải tìm một người phụ nữ tốt với anh ta nhé!” Trâu Niệm nói xong thì điện thoại cũng thong.
Trâu Niệm thở dài với Hướng Dương một chút, bắt đầu giải thích với Nguyễn Duật Nghiêu chuyện đã xảy ra hôm nay.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Tô Chính Đông cứ nhìn chằm chằm Trâu Niệm, nhìn trắng trợn vô cùng!
Trâu Niệm lại một lần nữa về Hồng Viễn đi làm, ngày nào cũng phải gặp Tô Chính Đông, cô cảm thấy như mình đang đi tác chiến vậy. Cô cứ tưởng như thế này sẽ rất mệt mỏi, không ngờ cô lại cảm thấy tràn đầy ý chí chiến đấu!
Cô muốn sống tốt từng ngày, chờ đến ngày có thể ly hôn với Tô Chính Đông. Trâu Niệm tin chắc chắn sẽ đến ngày đó!
Bây giờ Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu chỉ có thể liên lạc qua điện thoại chứ không thể gặp mặt, điều này khiến Nguyễn Duật Nghiêu cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Anh bảo Trâu Niệm đệ đơn ra tòa, anh sẽ hết lòng hỗ trợ cô, để khi nào tòa án phán quyết hai người ly hôn mới thôi!
Trâu Niệm an ủi anh, cũng khuyên anh đừng như vậy. Tạm thời cô không muốn kích thích mẹ mình, chờ sức khỏe của mẹ cô ổn định thì cô nhất định sẽ làm như thế.
Còn khoảng một tuần nữa là mẹ cô xuất viện rồi, trong khoảng thời gian này Trâu Niệm muốn an phận một chút, không muốn mẹ biết chuyện gì. Chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ thì cô sẽ cẩn thận tính đến chuyện ly hôn. Dù sao thì hiện giờ cô và Tô Chính Đông cũng đã là trạng thái ly thân rồi, chỉ là cô và Nguyễn Duật Nghiêu không tiện ở chung một chỗ mà thôi.