Từ khi anh ta trưởng thành đến nay, anh ta mê hoặc được không biết bao nhiêu người phụ nữ, nhưng lại không thể nào quyến rũ được Trâu Niệm.
Hai người nhìn vào mắt nhau, hơi thở nóng rực của Tô Chính Đông phả lên mặt cô: “Đêm nay về nhà với anh!”
“Tô Chính Đông, anh đừng có quá đáng!” Trâu Niệm hô lên với anh ta, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị anh ta hôn. Trong nháy mắt, mùi m.á.u tanh lập tức che kín khoang miệng của Trâu Niệm, chỗ lần trước bị anh ta cắn rách còn chưa lành, thế mà bây giờ anh ta lại tiếp tục cắn cô. Tô Chính Đông không khác gì ma cà rồng, mỗi khi tức giận đều thích hôn cô, mà luôn là hôn bất ngờ, không hôn đến chảy m.á.u thì không thể giải hận!
Trâu Niệm dùng hết sức đẩy anh ta ra, nhưng lại bị Tô Chính Đông bóp chặt lấy eo. Cô lập tức lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu như cô cứng rắn chống trả, Tô Chính Đông trong cơn tức giận liệu có giống như lần trước, không thèm quan tâm đây là nơi nào mà đẩy cô ngã xuống đất không?”
“Thả tôi ra...” Trâu Niệm cầu xin.
Cô nhìn thoáng qua bãi cỏ dưới chân, đây cũng không phải bãi cỏ mềm mại gì cho cam. Nếu như anh ta đẩy mạnh một cái thì cô chắc chắn sẽ ngã xuống đất, lúc này, nếu như bị Tô Chính Đông biết cô mang thai thì anh ta chắc chắn sẽ tức điên lên!
“Anh không nói đùa đâu, về nhà với anh.” Tô Chính Đông nghiêm túc nói.
Trâu Niệm đi một bước, anh ta theo một bước, nhìn giống như người chồng chăm sóc cho vợ, một tấc không rời. Trâu Niệm tạm thời không biết phải giải quyết anh ta như thế nào, cô không nghĩ ra được cách nào cả.
Hai người cùng lên lầu, Trâu Niệm cúi đầu, vươn tay sờ lên vết thương trên môi mình. Không biết bây giờ nhìn môi cô như thế nào rồi, xung quanh đây lại không có tấm gương nào để soi.
Trâu Niệm không dám rời khỏi bệnh viện, ít nhất là cho đến khi tống cổ được Tô Chính Đông đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1483.html.]
Trâu Niệm một mực cúi đầu, bỗng nhiên, một đôi chân dài của đàn ông lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.
"Ông chủ Nguyễn, sao trùng hợp thế... Anh đến bệnh viện làm gì?” Tô Chính Đông nhíu mày, từ sau lưng Trâu Niệm tiến lên phía trước, vươn tay ôm Trâu Niệm vào lòng.
Trâu Niệm ngẩng đầu lên, hoàn toàn không ngờ người đứng trước mặt mình lại là Nguyễn Duật Nghiêu.
Mê Truyện Dịch
Ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu tập trung vào vết cắn trên môi Trâu Niệm, cười nhạt, trả lời Tô Chính Đông: “Nguyễn Vũ nằm viện nên tôi tới đây, không cần phải cảm thấy kinh ngạc như thế đâu, sau này chúng ta sẽ còn càng nhiều chuyện trùng hợp nữa.”
Trâu Niệm như lọt vào trong sương mù, cúi đầu tránh né ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu, cô không muốn Nguyễn Duật Nghiêu và Tô Chính Đông vì cô mà đối chọi gay gắt với nhau.
“Nguyễn Vũ nằm viện? Con bé làm sao thế?” Tô Chính Đông hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu không trả lời, đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Nguyễn Duật Nghiêu vang lên. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua dãy số hiện trên điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua bờ môi của Trâu Niệm một cái nữa, sau đó mới rời đi nghe điện thoại.
Trâu Niệm mím môi, nghe Nguyễn Duật Nghiêu nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, tâm tình sa sút.
Cô rất sợ anh hiểu lầm, cũng sợ anh vì thế mà tức giận. Lần trước cô đã giải thích với anh là mình không cẩn thận cắn vào môi, lần này mà còn giải thích như vậy nữa thì chẳng phải coi anh thành kẻ ngốc à?
Thực ra Trâu Niệm cũng biết lần trước Nguyễn Duật Nghiêu không hề tin tưởng lời giải thích của cô, chỉ là anh không muốn so đo thôi.
Nếu so đo thì rất có thể sẽ có cãi vã, có một số chuyện, không phải Trâu Niệm có thể tránh được.