Trong những ngày chung sống này, Trâu Niệm cảm thấy bản thân rất hạnh phúc. Mỗi sáng Nguyễn Duật Nghiêu đều đi làm đúng giờ, không vì cô mà ở nhà hoan hảo. Anh là một người đàn ông có nguyên tắc, buổi tối tan làm anh sẽ về nhà ăn cơm đúng giờ, nếu như có chuyện gì phát sinh thì sẽ thông báo cho cô.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều hỏi ý tứ của Trâu Niệm, Trâu Niệm cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng đồng thời cô cũng không ngăn cản anh làm chuyện gì cả. Mặc dù hai người ở chung với nhau, nhưng cô vẫn chưa bị loại hạnh phúc này làm cho choáng váng, Trâu Niệm biết vẫn chưa tới phiên mình quản thúc người đàn ông này.
Chỉ cần không phải là anh ra ngoài tìm phụ nữ thì cô đều không ngăn cản.
Trâu Niệm vẫn đến bệnh viện mỗi ngày, nhưng không phải ngày nào cũng gặp phải Tô Chính Đông, bởi vì thời gian của hai người không giống nhau.
Thứ sáu, Trâu Niệm gặp Tô Chính Đông trong bệnh viện. Hôm nay là ngày mẹ Trâu Niệm tiến hành những hạng mục kiểm tra định kỳ, không biết là người nào nói cho Tô Chính Đông hay là trùng hợp mà lúc cô đến đã thấy anh ta ở đây rồi.
Trâu Niệm nhìn thấy Tô Chính Đông nhưng cũng không thể nào quay người bỏ đi được.
Mê Truyện Dịch
Cô vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh thì Tô Chính Đông đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
Phòng bệnh của mẹ Trâu Niệm hiện giờ đã không còn là phòng cao cấp nữa, cuối tuần trước mẹ cô đã chuyển đến phòng bình thường rồi. Trong phòng có bốn giường ngủ, có cả người nhà bệnh nhân ở đây, bởi vì không mở tivi nên trong phòng rất yên tĩnh. Phòng nhiều người nên Trâu Niệm ngại đi vệ sinh trong phòng, mà đi ra phía nhà vệ sinh chung.
Trâu Niệm không dám hất tay Tô Chính Đông ra, sợ anh ta tức giận rồi dùng vũ lực với mình, cô không dám mạo hiểm, chỉ có thể nhíu mày hỏi anh ta: “Anh định làm gì? Tô Chính Đông, anh có chuyện gì không thể bình tĩnh mà nói được à? Sao cứ phải nắm tay nắm chân làm gì? Anh sợ tôi có cánh bay ra ngoài cửa sổ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1481.html.]
“Ừ, anh sợ em bay mất.” Tô Chính Đông nói.
“Yên tâm, không bay được đâu, tôi nghe anh nói...” Vẻ mặt Trâu Niệm bình tĩnh, ra hiệu anh ta có thể buông tay ra được rồi.
Hai người trở lại phòng bệnh, Trâu Niệm nói với mẹ một tiếng, nói là đi xuống dưới lầu mua chút đồ với Tô Chính Đông. Mẹ cô gật đầu, bảo hai người cứ đi đi, nhưng nhớ mua ít đồ thôi. Bây giờ mẹ Trâu vẫn cần có y tá riêng chăm sóc, mặc dù bà đã được về lại phòng bình thường, nhưng vẫn cần phải tiêu tốn không ít tiền, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm. Trâu Niệm không khuyên được mẹ, đành phải gật đầu.
Vốn dĩ mẹ Trâu còn không muốn có y tá riêng, nhưng Trâu Niệm không yên lòng. Hiện giờ cô đang mang thai, tình trạng cơ thể không ổn định, cho dù thân thể cô có chịu nổi thì ngày thường cũng phải đi làm. Ban ngày nhất định phải có người ở bên cạnh chăm sóc mẹ cô thì cô mới có thể an tâm được.
Trâu Niệm và Tô Chính Đông xuống dưới lầu, đi đến cánh đồng cỏ bên ngoài bệnh viện, vừa đi vừa nói chuyện.
“Dạo này em sống ở đâu?” Tô Chính Đông hỏi.
Trâu Niệm nhìn anh ta, trong lòng khẽ cười lạnh. Tô Chính Đông đúng là biết cách hỏi, vừa hỏi đã đi thẳng vào vấn đề quan trọng.
Cô không trả lời, hỏi ngược lại anh ta: “Sao thế? Anh muốn trả tiền thuê nhà cho tôi à?”
“Đừng nói là trả tiền thuê nhà, anh mua cả nhà cho em cũng không thành vấn đề, chỉ sợ em không cần.” Tô Chính Đông nhướng mày.