Trác Địch không còn gì để nói, cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông từ cuối hành lang đi về phía này, Nguyễn Duật Nghiêu tới rồi. Cô ta biết mình không tránh được chuyện bị Nguyễn Duật Nghiêu mắng, đành phải cúi đầu xuống, cố gắng không nhìn anh, âm thầm chịu đựng. Dù sao thì cho dù anh có mắng cô ta thì cô ta cũng không mất miếng thịt nào.
“Ở bên trong.” Nguyễn Duật Đình nhíu mày, nói với em trai.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, nhìn thấy mẹ mình thì đang trợn mắt với Trác Địch, chị dâu thì đang khóc. Anh không nói không rằng túm lấy tay Trác Địch, kéo cô ta ra ngoài. Trác Địch đánh lên tay anh: “Anh kéo em làm gì, buông em ra!”
Nhưng cho dù cô ta có đánh thế nào thì Nguyễn Duật Nghiêu cũng không chịu buông tay, cứ thế túm chặt cổ tay cô ta, kéo cô ta vào thang máy, đưa xuống dưới lầu bệnh viện.
Chờ đến khi hai người ra khỏi bệnh viện thì Nguyễn Duật Nghiêu mới buông tay Trác Địch ra. Ngón tay thon dài của người đàn ông mang theo vài phần ghét bỏ, tâm trạng của Nguyễn Duật Nghiêu cực kém, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào. Anh buông tay cô ta ra xong thì lập tức vươn tay gọi taxi.
Trác Địch đứng bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu, không hiểu anh có ý gì.
“Duật Nghiêu, anh gọi taxi làm gì?” Cô ta hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu không trả lời.
Mấy chiếc taxi vụt qua, nhưng không chiếc nào trống.
Nguyễn Duật Nghiêu lấy thuốc ra, rút một điếu ngậm vào miệng, cúi đầu, châm lửa.
Trác Địch nhân cơ hội giải thích với anh: “Duật Nghiêu, em thực sự không phải cô ý. Lúc đó Nguyễn Vũ mới tan học, vào trong bếp ăn cơm, em cầm ấm nước rót nước cho mẹ uống, lúc đặt ấm trở lại thì Nguyễn Vũ lại va phải em. Em không cầm chắc nên nước nóng trong ấm mới đổ hết lên cổ tay và cánh tay Nguyễn Vũ.”
Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu lại, nhíu mày nhìn Trác Địch: “Chuyện này tôi sẽ chờ Tiểu Vũ chính miệng nói với tôi.”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Trác Địch lập tức chột dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1471.html.]
Hai người đứng trước cửa bệnh viện, chưa gọi được taxi thì đã nhìn thấy mẹ của Trác Địch được tài xế riêng đưa tới.
Trác Địch nhìn thấy đầu tiên: “Mẹ...”
Mê Truyện Dịch
Giọng nói của cô ta vô cùng nũng nịu, lộ ra vẻ ấm ức.
Mẹ Trác khẽ mỉm cười, vươn tay vỗ lưng con gái mình, nhỏ giọng nói: “Không sao, lên xe trước đã... Chúng ta về nhà trước, chuyện mai hãy nói, cứ giao cho mẹ xử lý.”
Bà ta gật đầu với con gái, sau đó để cô ta lên xe.
Trác Địch có mẹ là chỗ dựa, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Từ nhỏ cô ta đã như vậy, chuyện gì cũng có mẹ làm chỗ dựa sau lưng, có chuyện gì khó cứ tìm mẹ là được.
Sau khi tất cả mọi người nhà họ Nguyễn đến bệnh viện thì Trác Địch đã lập tức nhắn tin báo cho mẹ mình.
Mẹ Trác nhìn về phía Nguyễn Duật Nghiêu, vẻ mặt bình tĩnh: “Duật Nghiêu, nói thế nào thì con bé cũng là vợ của con, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, đừng dọa con bé như vậy, Tiểu Địch dù sao cũng vẫn còn nhỏ.
Thế này đi, mẹ đưa con bé về nhà trước, hỏi xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Con ở bên này, khi nào bác sĩ thông báo tình hình của Nguyễn Vũ thì nhớ gọi điện báo cho mẹ nhé.”
Nguyễn Duật Nghiêu không nói gì, nhưng cũng không có ý kiến, đồng ý cho người mẹ vợ này đưa Trác Địch đi.
Mẹ Trác lên xe, tài xế nhanh chóng khởi động xe, lái đi.
Trong bệnh viện, người nhà họ Nguyễn vẫn một mực chờ kết quả.