Đầu tiên là Nguyễn Duật Nghiêu đưa Trác Địch ra ngoài để hóa giải những tin đồn tiêu cực về chuyện bạo lực gia đình.
Sau đó sắp xếp phóng viên để nắm bắt những từ ngữ mà Trác Địch nói, xâm nhập đưa tin.
Đến buổi chiều, tin tức trên mạng bắt đầu nhắm vào bối cảnh gia đình của Trác Địch.
Mẹ Trác ở trong phòng quát tháo con gái: “Con mất não rồi à? Ra ngoài với cậu ta mà còn dám uống say? Lần này thì tốt rồi, con nhìn xem con đã gây ra chuyện gì! Bây giờ khắp nơi đều đang bàn tán về bối cảnh của gia đình con đấy!”
“Đây chẳng phải là hiệu quả mà mẹ muốn sao?” Trác Địch cũng không chịu yên, uống say thì uống say thôi, có gì to tát đâu? Hiếm lắm mới có dịp Nguyễn Duật Nghiêu đưa cô ta ra ngoài xã giao, cơ hội tốt như vậy, sao lại không uống chứ?
Lông mày của mẹ Trác nhíu chặt lại: “Mẹ muốn hiệu quả này? Con có còn biết suy nghĩ không vậy? Con có biết cha con làm gì không? Ông ấy là thị trưởng đấy!
Còn con thì ở ngay trong tiệc rượu, chính miệng nói trước máy quay là cha con có một biệt thự rất lớn, hoa viên rộng rãi có thể đạp xe đạp đi thể dục, rồi còn có núi, sợ người hầu bị mắng... Gia đình cha con lắm tiền như thế cơ à! Còn sống trong biệt thự, xung quanh còn có cả núi?!”
“Thì chẳng phải cha con sống ở đó hay sao? Con có nói gì sai đâu?” Trác Địch không hiểu nổi, chuyện này đáng để mẹ cô ta tức giận đến thế cơ à?
Mẹ Trác đứng được một lát thì sắc mặt tái nhợt, vừa vỗ n.g.ự.c vừa thở dài: “Cha con mà đọc được tin tức này thì chắc chắn sẽ nghĩ là con cố tình tiết lộ chuyện cha con rất giàu, ông ấy kiểu gì cũng tức giận cho mà xem! Nếu như con không lắm lời thì tất cả mọi chuyện về gia cảnh giàu có của cha con sẽ chỉ là những lời đồn thổi của giới truyền thông mà thôi, đúng sai thế nào không ai biết được, nhưng bây giờ chính miệng con đã tiết lộ hết mọi chuyện rồi!
Haizz, có trách thì trách Nguyễn Duật Nghiêu, chính cậu ta đã bày mưu tính kế để con nói ra, chứ không phải con cố tình muốn nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1453.html.]
“...” Trác Địch.
Rốt cuộc cô ta cũng biết sợ rồi.
Mẹ Trác ở nhà, một mực chờ đến tận tối mà cũng không chờ thấy ai về, gọi điện thoại thì báo tắt máy.
Trác Địch cẩn thận hỏi: “Mẹ, cha con chắc không phải là giận thật rồi chứ?”
Mẹ Trác ngẩng đầu nhìn con gái, ánh mắt như bốc lửa, bà ta ném điện thoại lên sofa: “Nếu cha con mà giận thật thì không chỉ đơn giản là không nghe điện thoại như thế này đâu! Căn nhà này là tài sản của ông ấy, nhưng lại không đứng tên ông ấy. Nếu như ông ấy không đến nơi này nữa, vậy thì có nghĩa là con cũng không còn là con gái của ông ấy nữa!”
Mẹ Trác đợi cả một đêm, cũng không chờ được người.
Trác Địch cũng gần như cả đêm không ngủ, cùng mẹ chờ cha nhưng không có kết quả, đến sáng đành trở về nhà họ Nguyễn.
Lúc này người nhà họ Nguyễn đang ăn sáng, trên bàn ăn, chỉ có thái độ của Bạc Mẫn là tốt, nhìn thấy Trác Địch thì nhiệt tình hỏi han: “Em đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn chung với mọi người luôn.”
Mê Truyện Dịch
“Cảm ơn chị dâu.” Trác Địch nói, sau đó kéo ghế ra ngồi.
Bảo mẫu nhanh chóng mang ra cho cô ta một bộ bát đũa.
Điều này khiến tất cả mọi người ngồi trên bàn ăn, bao gồm cả Bạc Mẫn được gọi một tiếng “chị dâu” và còn được “cảm ơn” kinh hãi. Trác Địch bình thường tính cách hung hăng càn quấy, lúc này lại mềm nhũn ra như vậy, cho dù là ai cũng không thích ứng được.