Trâu Niệm đứng dậy, mặc quần áo, cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Cô nhớ Nguyễn Duật Nghiêu nói anh đang ở dưới nhà.
Lúc Trâu Niệm xuống đến lầu một, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu. Anh uống say rồi, trợ lý Đổng và một nam tài xế đưa anh trở về, nhưng không ai dám tiến đến.
Bây giờ Trâu Niệm cũng chẳng quan tâm đến chuyện thân phận của mình có đáng xấu hổ hay không, người đàn ông của cô... Không phải, Trâu Niệm không dám nói anh là người đàn ông của mình, chỉ có thể miễn cưỡng nói anh là cha của con mình mà thôi, uống say thì cô phải đưa anh vào nhà chứ.
Huống hồ nếu như để Nguyễn Duật Nghiêu đã uống say rồi còn làm khùng làm điên ở dưới này thì ngày mai nhất định sẽ xuất hiện đầy các mặt báo!
“Giúp tôi một tay.” Trâu Niệm đỡ Nguyễn Duật Nghiêu, Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô, không nói lời nào. Sau đó anh nhắm mắt lại, ôm lấy eo cô, cử chỉ thân mật. Trâu Niệm nhíu mày, gọi trợ lý Đổng và nam tài xế giúp đỡ một chút.
Tài xế và trợ lý Đổng vẫn còn do dự, không dám tiến lên.
Nguyễn Duật Nghiêu đột nhiên hôn lên môi Trâu Niệm một cái, đây là anh say đến mức quên mất đây là nơi nào rồi sao?
Trâu Niệm mặc kệ tài xế và trợ lý Đổng đang tròn mắt kinh ngạc, trừng mắt hét lên với anh: “Nguyễn Duật Nghiêu, anh mà còn càn quấy như thế này nữa là em ném anh ra ngoài đấy!”
Trợ lý Đổng bị dọa đến phát run, ai dám dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với Nguyễn tổng chứ?
Sáng sớm hôm sau.
Trâu Niệm thức dậy sớm hơn so với Nguyễn Duật Nghiêu, cô đi nấu cho anh bát canh nóng, mang tới bên giường cho anh uống, tránh ngủ dậy đau đầu.
“Uống đến mức không còn ra hình người nữa rồi.” Trâu Niệm phàn nàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1451.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày: “Anh?”
“Chẳng lẽ là em?” Trâu Niệm nói không nên lời, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi uống say thì Nguyễn Duật Nghiêu chẳng còn nhớ chuyện gì nữa, anh chỉ nhớ những chuyện trước khi say thôi.
Người đàn ông đứng dậy, đi vào phòng tắm, hai mắt nặng nề do đêm qua không được ngủ ngon giấc. Anh thay một bộ quần áo khác, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài. Nguyễn Duật Nghiêu ôm lấy Trâu Niệm từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô một cái, mập mờ hỏi: “Sao anh uống say lại không ra hình người nữa? Có phải là đã gửi gắm thứ gì đó của anh vào người em cả đêm để sưởi ấm không... Hả?
Trâu Niệm im lặng, mới sáng sớm đã nói mấy lời không đứng đắn rồi!
“Không, sau khi uống say thì anh “không được”, nửa người dưới giống như bị phế rồi.” Trâu Niệm lừa anh.
Nguyễn Duật Nghiêu nhất thời nhíu mày: “Có cần tối nay anh uống say rồi cùng em thử một chút không?”
Trâu Niệm mỉm cười, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Không cần... Anh rất lợi hại, được chưa?”
Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, nói nhỏ: “Chinh phục em!”
"A..." Trâu Niệm hét lên một tiếng, bàn tay của anh bóp chặt thân thể cô, ôm chặt cô trong lòng mình, một tay khác nhanh chóng cởi váy của cô ra, ném xuống đất!
Sau khi Nguyễn Duật Nghiêu uống say thì cũng không phải là quá náo loạn.
Sau khi được trợ lý Đổng và tài xế đưa vào nhà, đỡ anh nằm lên giường thì hai người đó cũng nhanh chóng rời đi. Trâu Niệm cũng đi theo, tiễn hai người ra đến thang máy.
Mê Truyện Dịch
Cô quay trở lại phòng, cởi quần áo cho anh. Nguyễn Duật Nghiêu lúc này kiên quyết đòi phải đi tắm, Trâu Niệm phải khuyên nhủ anh rất lâu: “Một mình em không đỡ anh đi tắm được đâu, anh nặng lắm. Nếu em không mang thai thì còn có thể cố gắng, nhưng bây giờ em mang thai, không dám...”