Nguyễn Duật Nghiêu không trách Trâu Niệm. Thân phận của cô có hơi xấu hổ, là anh không quan tâm đến cảm nhận của cô. Anh chỉ nghĩ đến bản thân đưa cô đi cùng, để cô giải sầu, vui vẻ. Sau đó, người phụ nữ như Trâu Niệm đứng bên cạnh mình, anh cũng sẽ rất vui, cho rằng đây là một chuyện hết sức hạnh phúc.
Nếu như hôm nay anh không quen biết Trâu Niệm, thì hôn lễ của người bạn này anh có thể đi cũng có thể không đi. Nếu có đi thì cũng chỉ xuất hiện cho có mặt rồi rời đi, không phải là bạn bè có quan hệ quá tốt. Chỉ là quen biết, người ta đã gửi thiệp mời, hy vọng anh có thể đến tham gia mà thôi.
Những loại mời mọc này tháng nào anh cũng nhận được mấy cái, đều lấy lý do bận rộn mà từ chối.
Buổi trưa, Trâu Niệm đi thăm mẹ. Buổi trưa hàng ngày cô đều sẽ đến bệnh viện để thăm mẹ. Đây gần như là việc mỗi ngày đều phải làm, không thể thay đổi.
Hôm nay lại gặp được Tô Chính Đông.
Thứ hai đến thứ sáu, thời gian làm việc gần đây Trâu Niệm đều ở bệnh viện, căn bản không gặp được anh ta. Hôm nay là thứ bảy, anh ta có thể không cần bận rộn, cố ý đến đây đợi cô.
Chỉ cần anh ta trông coi ở bệnh viện, sẽ gặp được cô.
Bệnh viện mở cửa, ai cũng có thể vào...
"Mẹ, hôm nay mẹ cảm thấy thế nào?" Tô Chính Đông xoa bóp bả vai cho mẹ của Trâu Niệm, động tác rất nhẹ nhàng. Giờ phút này trên người anh ta không hề có dáng vẻ của thiếu gia nhà giàu có, thật sự giống như một người con có hiếu hiếm thấy đang chăm sóc bên cạnh người mẹ bị bệnh nằm trên giường đã lâu.
Mẹ Trâu cười với con rể, nói rất tốt, cơ thể không sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1422.html.]
"Gần đây công việc của Niệm Niệm quá bận rộn, con bên này cũng quá bận. Chúng con không có thời gian đi cùng nhau, cho nên rất ít khi cùng đến bệnh viện thăm mẹ." Tô Chính Đông giải thích với mẹ Trâu.
Trâu Niệm ngẩng đầu nhìn Tô Chính Đông, ánh mắt ám chỉ anh ta không cần nói như vậy, không cần lừa dối mẹ cô nữa... Trâu Niệm rất sợ mẹ cho rằng, tình cảm của mình và Tô Chính Đông rất tốt.
Mẹ Trâu nguyện ý nói chuyện cùng con rể, gật đầu, nói rõ mình thông cảm cho hai người trẻ công việc bận rộn, không cần ngày ngày đến thăm, tình hình sức khỏe của mình rất tốt.
Không dám cãi nhau với Tô Chính Đông trong phòng bệnh của mẹ, Trâu Niệm đi ra ngoài.
Cô đứng trên hàng lang trong bệnh viện, gần đó không có ai, Tô Chính Đông nhìn Trâu Niệm: "Em đợi anh ra ngoài là có chuyện muốn nói sao?"
"Đúng là có chuyện muốn nói." Trâu Niệm nhìn anh ta.
Tô Chính Đông nghịch bật lửa, đút một tay vào túi quần, lưng dựa vào tường. Hôm nay anh ta mặc quần áo bình thường, trông đặc biệt bảnh bao!
Mê Truyện Dịch
Mẹ của Trâu Niệm lúc đó không thích Tô Chính Đông, bởi vì vẻ ngoài không chững chạc của anh ta. Nhưng khi Tô Chính Đông đang cố gắng thể hiện chính mình, anh ta rất ra dáng, sẽ để lại ấn tượng tốt cho người lớn. Ví như lúc nảy trong phòng bệnh, sẽ chiếm được sự yêu thích của người lớn nhiều hơn!
Trâu Niệm nói thẳng: "Chúng ta sắp ly hôn rồi, hiện tại chúng ta đang ở riêng, anh đừng quên, sau này tôi nhất định sẽ nộp đơn ly hôn lên tòa án. Tôi không hy vọng anh tới lui trước mặt mẹ tôi, điều này căn bản cũng không cứu vãn được cái gì. Tôi sẽ không nghe ý kiến của mẹ tôi mà tiếp tục sống với anh. Tô Chính Đông, giữa chúng ta là chuyện không thể nào. Lời này tôi cũng đã nói hàng ngàn hàng vạn lần rồi, sao anh không để trong lòng vậy?"
Cô sắp bị anh ta chọc tức điên rồi...
"Ở riêng, được, anh không phủ định việc ở riêng! Anh còn thời gian, chúng ta mới ở riêng bao lâu? Anh có quyền tự do quyết định dùng cách gì để cứu vãn. Em có thể kiên quyết không yêu anh, em có thể kiên trì ôm lấy mục đích ly hôn với anh. Cái gì em cũng có thể kiên trì, anh chỉ là làm việc anh muốn làm, anh muốn cứu vãn trái tim của em, cũng giống như ý muốn ly hôn với anh của em vậy. Trâu Niệm, anh tán thành quyết định của em, tôn trọng quyết định của em, tại sao em không thể tôn trọng quyết định của anh?"