Cô chính là một người phụ nữ không thức thời, sau khi quen biết, có lẽ anh nên hiểu rõ!
Nguyễn Duật Nghiêu ôm chầm lấy Trâu Niệm, ôm lấy cô đang xoắn xuýt vào trong lòng, hôn lên tóc cô, an ủi nói: "Hôn sự của anh, bạn bè anh đều biết rõ, tình trạng không đúng. Anh đưa em ra ngoài, họ sẽ không xem thường em. Ngược lại họ sẽ cho rằng em là người có thể cứu vãn đời sống tình cảm của anh. Em không nhìn thấy khi họ biết anh đã kết hôn, đều nhìn anh với ánh mắt đồng tình! Hy vọng anh có thể sớm ngày thoát khỏi hôn nhân hình thành từ tranh đấu gia tộc. Ân oán của nhà họ Nguyễn và nhà họ Trác, bạn bè của anh đều rõ ràng chân tướng."
"Em có thể cứu vãn cuộc sống tình cảm của anh, bao lâu? Một tuần, một tháng, một năm?" Cô bi ai hỏi, chính cô cũng không biết cuộc sống như thế này có thể duy trì bao lâu, thậm chí là... có thể duy trì mấy ngày?
Nguyễn Duật Nghiêu hít lấy mùi hương trên người cô, tràn đầy không nỡ, sợ nhất là cô nói ra những lời này. Anh ôm chặt lấy cô: "Nếu như em không cho anh thứ tình cảm mà anh muốn, anh sợ cả đời này của anh đều không tìm được dạng tình cảm nào khác. Em nhỏ hơn anh, hoặc là anh hoàn toàn không thu hút được em, hoặc là em muốn nghe anh nói 'anh yêu em'. Những lời yêu thương mà trước nay anh chưa từng nói, anh sẽ cố gắng nói cho em nghe những lời yêu thương mà em muốn."
"Em không yêu cầu anh làm gì cả." Cô nói.
Không cần bố thí, trước nay cũng không cảm thấy chính mình đáng thương. Có một ngày cho dù cô bị anh vứt bỏ, cũng không đáng thương!
Trâu Niệm không biết mình bị làm sao, chút tính khí vừa nổi lên liền tranh cãi với anh. Có lẽ là do mang thai, làm cô không khống chế được cảm xúc, chưa nói được hai ba câu liền muốn cãi nhau một trận với anh. Nhưng anh không cãi nhau, anh vẫn luôn nhường nhịn cô, ngăn chặn tính khí của cô.
"Anh cảm thấy tính tình của em rất tệ nhỉ, em không phải là một người phụ nữ dễ thương." Cô tự giễu.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cúi người, nhìn mi mắt đang rũ xuống của cô. Anh dịu dàng hôn lên cánh môi cô, mút lấy thật lâu, trên cánh môi mang theo hơi thở của nhau. Anh hôn lên trán cô, nói: "Đợi anh, đợi anh ly hôn, anh, Nguyễn Duật Nghiêu nhất định sẽ lấy em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1421.html.]
Anh tự biết mình sẽ không nói lời tình cảm, anh đã ba mươi sáu tuổi, sẽ không nói những lời chót lưỡi đầu môi, chỉ nói những lời thật lòng.
Cô đã theo anh, chịu đựng những lời tiếng không tốt. Cô quyết định sinh con cho anh, đến cuối cùng anh sẽ không vứt bỏ cô, sẽ không phụ lòng một người phụ nữ chân thành như cô.
Trâu Niệm không dám đáp lại những lời hứa hẹn của Nguyễn Duật Nghiêu.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, Trâu Niệm rất hiểu đạo lý này. Lời của đàn ông thật sự không đáng tin, việc người đàn ông làm mới đáng tin.
Cho nên, cho dù Nguyễn Duật Nghiêu nói cái gì, Trâu Niệm đều giữ im lặng.
Nếu như Nguyễn Duật Nghiêu ly hôn vì cô, Trâu Niệm sẽ định nghĩa bản thân mình như thế nào. Tóm lại, một kẻ thứ ba không chạy được, mặt dày ngồi lên vị trí chính thất.
Trâu Niệm lấy lý do cơ thể không thoải mái, không tham gia hôn lễ cùng anh.
Không dám lấy thân phận kẻ thứ ba xuất hiện trong tầm mắt người khác. Chỉ dám lén lút ở bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu trong chung cư bí mật này, không bị người khác biết.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu cũng không đi tham gia hôn lễ của bạn bè.
Trâu Niệm khuyên anh đi, đừng vì cô mà không đi, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu kiên quyết ở lại bên cạnh cô.