Trâu Niệm bắt máy.
Nguyễn Duật Nghiêu nói muốn hẹn cô cùng nhau ăn cơm.
Trâu Niệm bất lực, có thể nghe ra được ngày hôm qua Nguyễn Duật Nghiêu đúng là rất tức giận, nhưng mà anh tức giận là vì Tô Chính Đông. Anh sợ Tô Chính Đông gây khó dễ cho cô.
Trâu Niệm bất đắc dĩ, Tô Chính Đông là chồng hợp pháp của cô, Trác Địch là vợ hợp pháp của Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng hai người đó đều bị cô và Nguyễn Duật Nghiêu bài xích.
Lúc này, Trâu Niệm nghe được giọng nói của anh, có lẽ là Nguyễn Duật Nghiêu chờ một ngày mà cũng không nhận được điện thoại của cô thì bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa. Anh sợ nếu mình còn làm giá nữa thì Trâu Niệm sẽ không thèm để ý đến mình, vậy nên mới chủ động gọi điện lấy lòng cô như vậy.
Tan làm là khoảng thời gian tự do thoải mái nhất, nhưng mà hôm nay tâm trạng của Trâu Niệm lại không thoải mái chút nào. Chuyện này cũng không thể oán trách người khác, có trách thì trách cô hay nghĩ nhiều. Từ lâu cô đã hạ quyết tâm trở thành kẻ đê tiện, bám dính lấy anh không rời, thế nhưng hôm nay nghe được những lời chất vấn ác ý của Trác Địch thì cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.
Mê Truyện Dịch
Sau này có phải những lời chất vấn như thế sẽ còn xuất hiện rất nhiều không?
“Xin lỗi, bản thiết kế vẫn còn cần phải sửa lại, em muốn làm xong sớm một chút, hôm nay không đi ăn cơm với anh được.” Cô nói dối, giọng nói rất nhỏ, sợ anh tức giận.
Cô quyết tâm từ chối lời mời ra ngoài ăn cơm của anh. Bây giờ, Trâu Niệm vừa nghĩ tới chuyện cùng anh ra ngoài là lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như phố lớn ngõ nhỏ đều có những con mắt đang nhìn chằm chằm sự dơ bẩn của cô, nhìn cô không có liêm sỉ mà quyến rũ người đàn ông đã có gia đình.
“Mấy giờ rồi mà còn làm việc? Em không định tan làm à?” Nguyễn Duật Nghiêu còn nói thêm, mình đã dừng xe ở ngay cạnh Hồng Viễn rồi, chỉ chờ cô xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1331.html.]
Trâu Niệm thở dài: "Hôm nay phải tăng ca, tăng ca xong thì tùy tiện sửa đổi một chút bản thiết kế của Hướng Dương. Nhưng mà tầm chín giờ là em có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, anh yên tâm, không ảnh hưởng đến sức khỏe của em và con đâu.
Tóm lại là hôm nay em không thể ăn cơm với anh được, lát nữa em sẽ tìm chút gì đó để ăn. Buổi chiều sau khi nhận được tin phải tăng ca thì em đã chuẩn bị xong rồi, không lo đói đâu.”
Nói dối như thật...
“Thật sao?” Giọng nói của Nguyễn Duật Nghiêu vô cùng lạnh lùng.
Chẳng biết tại sao Trâu Niệm lại đột nhiên xa cách với anh như thế, tâm tình của anh không tốt chút nào. Trong lòng Nguyễn Duật Nghiêu đột nhiên trầm xuống, mùi vị đó giống như bị d.a.o cắt vậy, đau đớn vô cùng.
“Đúng vậy.” Cô trả lời.
Âm thanh của Trâu Niệm vô lực, cổ họng đau đớn, cô khẽ ho một tiếng, đang định cúp máy trước.
Lại nghe anh nói tiếp: “Em có muốn anh nói vài lời với Lục tổng không? Để anh ta lùi hạn nộp thiết kế của cô Hướng lại. Như thế thì em sẽ không phải sửa chữa gì nữa, cũng không cần phải tăng ca, bọn họ sẽ sắp xếp một nhà thiết kế chuyên nghiệp giúp đỡ cô Hướng.
Tất cả mọi tổn thất anh sẽ đền bù, dù sao thì em cũng biết, Nguyễn Duật Nghiêu anh không thiếu tiền. Nếu như có thể tiêu tiền cho em thì anh rất vui vẻ, rất nguyện ý...”
Giọng nói của Nguyễn Duật Nghiêu đều đều, nghe không ra giọng điệu gì, nhưng Trâu Niệm lại có thể cảm nhận được lửa giận của anh.