Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trâu Niệm giật mình, không ngờ Trác Địch lại nghe được cuộc điện thoại kia.
Trác Địch cười lạnh, tiến lên thêm một bước nữa, đứng trước mặt Trâu Niệm. Giày cao gót của cô ta cao hơn Trâu Niệm, thế nên cho dù chiều cao của hai người ngang nhau, nhưng lúc này trông Trác Địch lại cao hơn. Ánh mắt khinh thường của cô ta nhìn Trâu Niệm, sau đó lại nhìn xung quanh, thoải mái nói: “Đừng nghĩ có thể giấu diếm được tôi chuyện gì, cũng đừng xem thường tôi. Cho dù Duật Nghiêu có đối xử tốt với cô thế nào, mẹ chồng tôi có che chở cô ra sao, thì cô cũng đừng quên thân phận của mình. Cô chỉ là người phụ nữ đã có chồng, đang ngoại tình với chồng tôi thôi, còn tôi mới là Nguyễn phu nhân. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ ngồi vững vàng trên vị trí này!
Không chỉ riêng cô, mà là tất cả những người phụ nữ có ý đồ gả cho Duật Nghiêu, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!”
Nói dứt lời, Trác Địch lập tức vung tay lên tát Trâu Niệm một cái!
Cái tát của cô ta cũng không tính là quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến cho Trâu Niệm đau đớn nhắm mắt lại.
Trác Địch nhướng mày: "Đây chỉ là cảnh cáo!"
Dạng chất vấn của Trác Địch, Trâu Niệm chỉ có thể á khẩu không trả lời được, cô đâu có gì để nói đâu? Tất cả mọi chuyện mà Trác Địch nói đều là sự thật, cô có thể nói được gì? Chẳng lẽ là thừa nhận mình có quan hệ với người đàn ông đã có gia đình, sau đó cầu xin vợ anh tha thứ, hứa hẹn sẽ không bao giờ qua lại với anh nữa à? Cô bị cô ta tát một cái, cô có thể đánh trả được sao? Cho dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa, cô cũng không dám tỏ ra mình bị ấm ức!
Trâu Niệm không dám có biểu cảm gì, cũng không dám nói gì, chỉ sợ nói ra thì chính bản thân mình cũng sẽ cảm thấy buồn nôn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1323.html.]
Cô cũng không dám thừa nhận cái gì.
Nếu như dựa vào tính cách ngày trước của Trâu Niệm thì cô chắc chắn sẽ không chịu để bị người ta bắt nạt như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cô ghét nhất loại người chịu đựng để cho người khác bắt nạt mình! Ai đối xử tốt với cô thì cô đối xử tốt lại, ai chọc vào cô thì cô cũng không để kẻ đó được yên! Nhưng một cái tát này của Trác Địch, Trâu Niệm thế mà lại không muốn so đo.
Bởi vì, đây không tính là Trác Địch bắt nạt cô, ngược lại, Trâu Niệm cảm thấy, là mình đang bắt nạt Trác Địch mới đúng! Rõ ràng Trác Địch là vợ của Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng cô lại cứ bám dính lấy chồng người ta không chịu buông tay. Ngay vừa mới đây, cách đó mấy giây trước, Trâu Niệm thử tưởng tượng, nếu như sau nay cô và Nguyễn Duật Nghiêu không gặp nhau, cũng không liên lạc với nhau nữa thì sẽ thế nào. Mới chỉ nghĩ đến đó thôi mà Trâu Niệm đã đau lòng đến mức không thở nổi rồi!
Linh hồn của cô đã hoàn toàn bẩn thỉu rồi!
Trong lòng Trâu Niệm cũng cảm thấy buồn nôn với chính bản thân mình, nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng bình tĩnh, hời hợt giải thích: “Xin lỗi, cô Trác, hình như cô hiểu lầm rồi. Mẹ chồng cô muốn đi mua quà tặng, nhưng lại không biết phải mua cái gì, vừa vặn tôi có chút hiểu biết trong lĩnh vực đó, thế nên bà ấy mới ngỏ ý mời tôi đi cùng để tư vấn. Lúc trước tôi đã từng nhắc chuyện này với Nguyễn tiên sinh, chắc Nguyễn tiên sinh đã nói cho mẹ mình biết.
Mọi chuyện chỉ đơn giản như thế mà thôi, tôi đơn thuần chỉ là đang giúp đỡ bạn bè.”
...
Mê Truyện Dịch
Còn mười phút nữa là đến giờ tan làm, Trâu Niệm nhận được điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu.