Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng mà, Trâu Niệm lắc đầu, cô và Nguyễn Duật Nghiêu khong phải như vậy. Cô và anh yêu đương vụng trộm mệt mỏi vô cùng, thậm chí cô còn cảm thấy sự mệt mỏi này đã vượt qua cả luân thường đạo lý, vượt qua sự giằng co đạo đức trong lòng mình.
Chỉ khi nào cô thoát được khỏi tầng xiềng xích trói buộc đó thì cô mới có thể cảm thấy thư giãn.
Hiện giờ, mỗi khi đối mặt với vợ và mẹ của Nguyễn Duật nghiêu, Trâu Niệm đều cảm thấy vô cùng kiệt sức và mệt mỏi.
Bên ngoài Hồng Viễn.
Trâu Niệm nhanh chóng tìm được xe của Trác Địch, đó chính là chiếc xe lần trước cô ta lái đến bệnh viện.
Trác Địch cũng nhìn thấy cô.
Cô ta mở cửa xe, bước xuống.
“Cô Trác, cô tìm tôi có chuyện gì thế?” Trâu Niệm hỏi. Cô cố gắng giả bộ bình tĩnh thư thái, nhưng ngón tay lại âm thầm siết chặt lấy điện thoại di động. Điện thoại di động chắc chắn là thứ có thể cảm nhận được rõ ràng nhất sự căng thẳng của Trâu Niệm, nhưng mà điện thoại không biết nói, cô cũng không sợ tâm trạng của mình bị bại lộ.
Những thứ gì không biết nói đều đáng tin nhất.
Trác Địch ăn mặc một thân hàng hiệu, túi xách, váy, giày, đồ trang sức...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1322.html.]
Cộng thêm cả chiếc xe này, các nhân viên của Hồng Viễn lúc này cũng ra ngoài ăn trưa, ai cũng bị chiếc xe xịn này thu hút ánh mắt.
Mê Truyện Dịch
Còn Trâu Niệm đứng bên cạnh thì hoàn toàn không có cách nào so sánh với Trác Địch.
Trác Địch tiến lên một bước, vênh váo tự đắc nhướng mày hỏi: “Cô Trâu, xin hỏi cô một câu, cô và chồng tôi thường xuyên qua lại với nhau sao? Nếu có thì xin cô hãy thẳng thắn thừa nhận với tôi. Lúc trước tôi cũng nói với cô rồi đấy, tôi không phản đối chuyện này, ngược lại còn đồng ý cho hai người ở bên nhau. Ban đầu cũng chính là tôi lên kế hoạch thúc đẩy hai người đến với nhau, thế nên bây giờ cô cứ thẳng thắn với tôi, tôi sẽ không ngăn cấm gì đâu.
Nhưng mà, tôi không thích người khác âm thầm làm chuyện khác sau lưng tôi, cô có hiểu ý tứ của tôi không?”
Trong lòng Trâu Niệm âm thầm thở dài một hơi, quả đúng như những gì cô dự đoán, Trác Địch đến đây để chất vấn cô.
“Cô Trác, tôi có thể hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nhưng mà tất cả những điều đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, cô buộc tội người khác thì phải có chứng cứ chứ? Cô có chứng cứ gì chứng minh những chuyện đó là sự thật không?” Trâu Niệm nói.
“Chứng cứ?”
Trác Địch nhìn thẳng vào mắt Trâu Niệm.
Trâu Niệm cũng ngang nhiên nhìn lại, không hề sợ hãi chút nào.
“Tôi nói thẳng với cô vậy, tôi không sợ cô nói chuyện tôi tới tìm cô cho Duật Nghiêu biết đâu, bởi vì Duật Nghiêu không có cách nào ly hôn với tôi cả. Ít nhất là hơn một năm nữa không thể, bởi vì cha tôi vẫn còn tại chức, ly hôn với tôi là chuyện không thể nào. Ngày nào cha tôi còn là thị trưởng thành phố thì ngày đó anh trai của Duật Nghiêu vẫn còn là con rối của cha tôi! Cho dù cha tôi có rời khỏi thành phố B, đến những thành phố khác thì những người kế nhiệm của cha tôi cũng thừa chứa dìm c.h.ế.t anh trai của anh ấy. Duật Nghiêu chỉ là người làm ăn mà thôi, cho dù muốn giúp đỡ anh trai mình thì cũng chỉ có giới hạn, anh ấy xét cho cùng thì cũng chỉ là con người chứ không phải thần thánh!” Trác Định nhướng mày cười lạnh: “Không giấu gì cô, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cô và mẹ chồng thôi rồi, hai người vậy mà lại quen biết nhau? Duật Nghiêu giới thiệu cô với mẹ chồng tôi à?”