Lúc Tô Tư ra khỏi phòng làm việc thì đã hơn ba giờ chiều, cô ta nhìn thoáng qua vị trí của Trâu Niệm, không thấy bóng ai, cô ta mới nhíu mày hỏi người xung quanh: “Trâu Niệm đi đâu rồi?”
“Không rõ ạ.” Mọi người lắc đầu.
Một cô là lãnh đạo tầm trung của Hồng Viễn, một cô là người giành được suất hợp đồng với Nguyễn thị; Trâu Niệm lúc thì là người phụ nữ của Nguyễn Duật Nghiêu, lúc thì là em họ của phu nhân nhà họ Nguyễn... Hai người này, tạm thời mọi người còn chưa phân rõ ai lớn hơn ai!
Tô Tư hơi mấp máy cánh môi đỏ mọng, cuối cùng không nói gì.
Trên lầu là phòng làm việc của Tô Chính Đông. Tô Tư đẩy cửa đi vào, Tô Chính Đông thấy có người tới thì ngẩng lên, sau đó cụp mắt ngay, anh ta nhếch mép tỏ vẻ không vui: “Có việc gì?”
Mê Truyện Dịch
“Em muốn chia tay với bạn trai, tối nay sẽ nói luôn.”
Tô Chính Đông bật cười, đầu mày cuối mắt chỉ toàn sự tức giận: “Tô Tư, nhân lúc còn sớm phá thai đi. Còn chuyện cô với bạn trai chia tay, lan quyên gì đến tôi đâu?”
“Nó là con của anh!” Tô Tư kêu lên.
Tô Chính Đông chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nảy thình thịch, nhưng anh ta chưa kịp mở miệng nói thì tiếng bước chân đã vang lên ở ngoài phòng làm việc, đối phương đang đi tới nơi này.
Thư ký mở cửa, mẹ của Tô Chính Đông là Trịnh Lan đi vào.
“Con cũng ở đây à?” Trịnh Lan nhìn thoáng qua Tô Tư, kinh ngạc.
“Mẹ nuôi...” Tô Tư nở nụ cười gượng gạo: “Con lên tìm anh trai để bàn về sinh nhật năm nay của mẹ, năm nay nên giúp mẹ trải qua một buổi sinh nhật như nào, mẹ nuôi, con xuống trước ạ.”
“Ừm, đi xuống đi.” Trịnh Lan tương đối hài lòng.
Tô Tư đi rồi.
Trịnh Lan ngồi xuống, hỏi con trai: “Niệm Niệm ký được hợp đồng với tập đoàn Nguyễn thị, chuyện thăng chức cho nó, con thấy thế nào?”
Tô Chính Đông không cần suy nghĩ, dứt khoát nói luôn: “Con không đồng ý cho cô ấy thăng chức!”
Tại chung cư nào đó ở trung tâm thành phố.
Trâu Niệm lấy hết can đảm, như thể đối mặt với kẻ thù không thể không gặp... để mà tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-132.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu mời Trâu Niệm lên lầu, tự mình mở cửa.
“Uống gì không?” Trong căn phòng to như thế ở chung cư, anh dò hỏi Trâu Niệm.
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Trâu Niệm đứng ở cửa, không có ý định tiến vào trong, cô nhìn lảng sang chỗ khác, nói: “Anh Nguyễn, chuyện hợp đồng mà Nguyễn thị ký với Hồng Viễn, không phải anh đang chơi tôi chứ?”
“Cô nói xem.” Nguyễn Duật Nghiêu nhướn mày.
Anh giống như mới ngủ dậy. Trâu Niệm đứng ở cửa, nhìn thoáng qua có thể thấy trong nhà anh giường chiếu lung tung, trên người anh mặc áo ngủ mỏng manh, như thể mới thức dậy.
“Hẳn là trợ lý Đổng có báo cho anh hay rồi. Nếu anh vì chuyện bất mãn với tôi mà liên lụy đến Hồng Viễn, vậy coi như chơi không được đẹp đâu nha.” Trâu Niệm tỏ thái độ không kiêu ngạo không nịnh bợ, muốn nói một lần cho xong.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, anh đi tới cửa, thân hình đàn ông cao lớn chỉ toàn mang đến cảm giác bức ép, khiến Trâu Niệm càng không dám ngẩng đầu. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, cặp mắt lười biếng có phần lạnh lùng, trên người anh toát ra mùi hương cơ thể đàn ông, phải nói là mùi hương nam tính đủ khiến “bạn” mê muội.
Hàng lông mày của anh nhíu lại, anh cúi xuống: “Dựa vào đâu mà cô Trâu cảm thấy tôi bất mãn với cô nhỉ? Có điều móng tay của cô sắc lắm, tôi rất thích.” Anh nắm lấy bàn tay Trâu Niệm, ngón tay thon dài của anh chạm vào ngón tay cô, móng tay cô được sửa sang trông thật đẹp mắt.
“Thì ra móng tay cũng không dài lắm... vậy mà lại làm tôi bị thương.” Trên cổ Nguyễn Duật Nghiêu có mấy vết cào thấy rõ, ấy là do móng tay phụ nữ làm ra, Trâu Niệm ngẩng đầu nhìn thấy, tức thì mặt cô đỏ lựng. Chẳng lẽ là do móng tay cô làm anh bị thương?
Da cổ Nguyễn Duật Nghiêu rất trắng, cho nên vết móng tay cào càng thêm rõ ràng. Nhưng Trâu Niệm sẽ không nói câu “xin lỗi” anh, đêm đó kẻ được lợi chính là anh kia mà!
Dù anh đẹp trai đến đâu, Trâu Niệm cũng không cảm thấy mình là kẻ có lời!
Trâu Niệm rút ngón tay mình ra, Nguyễn Duật Nghiêu lại nhẹ nhàng nắm trọn năm ngón tay cô trong lòng bàn tay mình, thậm chí ngón cái anh còn dùng sức siết chặt. Trâu Niệm không rút tay ra được, cô nhíu mày, ngẩng đầu lên: “Anh Nguyễn, anh có ý gì?”
Cô sẽ không quanh co lòng vòng!
“Ngón tay của cô Trâu đẹp thật.” Dứt lời, anh thả tay cô, ra hiệu cho cô vào nhà ngồi.
Trâu Niệm vẫn đứng yên, lạnh mặt đứng ngoài cửa.
Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trên ghế sofa, nhướn mày nhìn Trâu Niệm: “Chung cư nhà tôi cô cũng tới rồi, nhưng lại không dám đi vào, cô đang sợ gì thế nhỉ?”
Trâu Niệm là kiểu người không chịu được kích thích, anh vừa chọc tức một câu, cô đi vào ngay, giống như khiêu khích nhau vậy! Cô ngồi trên ghế sofa, duy trì khoảng cách nhất định với anh, sau đó nhíu mày nói: “Anh Nguyễn, chúng ta có thể bàn chuyện công việc không? Bây giờ sắp tới bốn giờ chiều rồi, phía Hồng Viễn của chúng tôi không còn nhiều thời gian để trì hoãn.”