Nguyễn Duật Nghiêu nghe điện thoại xong liền trở về bàn, nói thì thầm với Trâu Niệm: "Một người bạn muốn mượn xe của anh dùng, lát nữa sẽ tới lấy chìa khóa xe."
"Ừm." Trâu Niệm cúi đầu ăn đồ ăn.
Mê Truyện Dịch
Hướng Dương nhìn lấy Trâu Niệm mà cười trộm . . .
Trâu Niệm thì đỏ ửng mặt.
Thật ra Nguyễn Duật Nghiêu không cần thiết phải như vậy, ai mượn xe của anh cũng đều không liên quan đến Trâu Niệm ?
Anh không nhất thiết phải báo cáo những chuyện như này.
Giọng điệu và thần thái kia của Nguyễn Duật Nghiêu dường như rất giống dáng vẻ đang báo cáo với người yêu.
Trâu Niệm vừa xấu hổ vừa không thích ứng kịp.
Khoảng mười mấy phút sau, có một người đàn ông đi tới, anh ta mặc quần bò cùng với chiếc áo sơ mi màu xanh lam, xem chừng tuổi tác cũng không mấy cách biệt với Nguyễn Duật Nghiêu, khoảng hơn ba mươi tuổi, thế nhưng người đàn ông này lại không có dáng vẻ chín chắn giống như Nguyễn Duật Nghiêu.
Vừa nhìn liền thấy cũng là phú nhị đại được nuông chiều từ nhỏ.
"Giới thiệu một chút, đây là Lục Nguyên, đàn em dưới tôi hai khóa." Nguyễn Duật Nghiêu nhếch mày.
Anh lại chỉ vào Trâu Niệm và Hướng Dương, rồi giới thiệu với đàn em: "Đây là bạn của tôi."
"Bạn ?" Lục Nguyên nhíu mày, quan sát lấy Hướng Dương và Trâu Niệm mấy lần.
Người đàn ông dùng ngón ta thon dài của mình che miệng mình lại, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Duật Nghiêu: "Đều là bạn của anh ?"
Anh ta nói nhỏ nhưng Trâu Niệm và Hướng Dương vẫn có thể nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1292.html.]
"Theo cậu thấy thì thế nào." Nguyễn Duật Nghiêu mời anh ta ngồi xuống.
Lục Nguyên ngồi xuống, anh ta cười nói xin lỗi hai vị mỹ nữ: "Mạo phạm rồi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là bên cạnh anh ấy có rất ít bạn nữ, lần này lại gặp một lúc đến tận hai người, nên có chút ngạc nhiên."
Hướng Dương rất không ưa loại đàn ông này, quá vô lại rồi.
Nguyễn Duật Nghiêu và Lục Nguyên lại tiếp tục nói chuyện, hình như là có một người bạn mời đám cưới, sau một tuần nữa sẽ cử hành hôn lễ ở thành phố bên cạnh, Lục Nguyên hỏi Nguyễn Duật Nghiêu có thời gian cùng đi không ?
Thế nhưng phải dẫn theo vợ cùng đi.
Trâu Niệm nghe xong liền cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu nhìn về phía Trâu Niệm, anh muốn dẫn theo Trâu Niệm đi, thế nhưng phải nói chuyện riêng với Trâu Niệm trước, hiện tại lại không tiện nói chuyện này.
"Chuyện thế này . . ." Lục Nguyên nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu, anh ta hiểu rõ, người phụ nữ họ Trâu này chính là tình nhân của Nguyễn Duật Nghiêu, còn người còn lại chắc có lẽ là đi cùng tới.
Nguyễn Duật Nghiêu cũng không giải thích gì mà ngầm thừa nhận.
Nguyễn Duật Nghiêu là người đàn ông đã kết hôn, bất luận người bạn nào biết về mối quan hệ của Trâu Niệm cô và Nguyễn Duật Nghiêu e là đều sẽ dùng ánh mắt châm chọc mỉa mai để nhìn về phía cô.
Trâu Niệm không dám đường đường chính chính ngẩng đầu lên, không dám chào hỏi, không dám tiếp nhận ánh mắt của đối phương.
Đây chính là sự đau đớn thuộc về cô, bởi vì cô là người phụ nữ bên ngoài của Nguyễn Duật Nghiêu cho nên mới có phần đau khổ này.
"Thật sự xin lỗi, tôi muốn đi vào nhà vệ sinh một chút." Trâu Niệm đứng dậy và rời đi.
Cô không nhìn bất cứ một người nào, mà chỉ một mạch đi thẳng về phía cửa thang gác bên kia.
Trâu Niệm hít một hơi sâu . . . Hai bàn tay lạnh buốt nắm chặt vào nhau, cô cảm thấy rất khó chịu.
Con đường từ bàn ăn đi về phía cầu thang sao lại dài như vậy, nhà hàng này thật sự quá lớn rồi.