Trâu Niệm biết anh có ý tốt, cho nên sau khi bày tỏ thái độ của mình, cô liền ôm eo anh biểu thị thiện ý.
Nguyễn Duật Nghiêu hôn lên trán cô, mời cô ngồi bên cửa sổ. Anh đi đến chỗ đầu bếp bưng bữa sáng bổ dưỡng cho cô... Trâu Niệm đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh, không dám thở mạnh.
Trâu Niệm ngồi vị trí bên cửa sổ.
Nguyễn Duật Nghiêu đang nhận bữa sáng từ chỗ đầu bếp ở đằng xa. Trâu Niệm ngẩng đầu liền thấy anh đang ra chỉ thị cho đầu bếp, trên khuôn mặt tuấn tú luôn nở nụ cười.
Sau đó, người phục vụ nhận order và bưng ra nhiều loại đồ ăn, bày lên khay bạc rồi mang tới.
Sau đó người phục vụ bê đồ đến, còn có Nguyễn Duật Nghiêu.
Điện thoại di động của Trâu Niệm lúc này vang lên, cô nhìn số thì thấy là Hướng Dương.
Trâu Niệm đứng lên nghe điện thoại, mặt hướng về phía cửa sổ, lưng quay về phía Nguyễn Duật Nghiêu và người phục vụ đang đi về phía này.
"Không, em có hẹn ở bên ngoài." Trâu Niệm nói.
Hướng Dương sáng sớm thức dậy đi tìm Trâu Niệm, hỏi Trâu Niệm đi đâu rồi.
Hướng Dương ngủ mơ màng, đã quên lời Trâu Niệm nói 'ra ngoài trước' từ lâu rồi.
"Buổi chiều chúng ta đi nói chuyện, em đi cùng chị... Ừm, không thành vấn đề." Trâu Niệm nói với Hướng Dương.
Trò chuyện ước chừng hai ba phút, Trâu Niệm cảm giác được Nguyễn Duật Nghiêu đứng ở phía sau, theo hình ảnh phản chiếu ở trước cửa sổ, người phục vụ đặt đồ đạc xuống rồi bưng khay rời đi.
"Như vậy đi, làm xong việc ở công ty rồi buổi chiều em đến tìm chị." Trâu Niệm nói xong liền nhấn nút cúp máy.
Trâu Niệm quay lại thì thấy đầu bếp và phục vụ đang rời khỏi tầng này...
“Điện thoại của ai vậy, là người bạn sống cùng em sao?” Anh hỏi, đột nhiên, một cơ thể nam giới tiến đến gần cô.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu tiến lại gần hơn, vây lấy cô bên cửa sổ, thân thể anh áp sát vào cô, không chặt cũng không lỏng, cứ như thế vây lấy cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1232.html.]
Trâu Niệm cúi đầu, má vừa chạm vào n.g.ự.c anh, cô nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người anh.
Một người đàn ông quyến rũ với hương vị mê hoặc.
Tấm lưng thon gầy của Trâu Niệm tựa vào cửa sổ kính lớn đón ánh nắng ban mai, cô nhận lấy nụ hôn của Nguyễn Duật Nghiêu. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, cọ xát đôi môi mềm mại của cô...
Anh nói, hiện tại không có ai ở tầng này.
Trâu Niệm nghe xong lời này liền mạnh dạn ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh, hai má cô nóng bừng, cổ họng khô khốc.
Cảm nhận được vị ngọt trong miệng nhau, họ chìm đắm trong cảm giác hôn nhau.
Bất giác, Trâu Niệm suýt chút nữa đã khóc.
“Sao vậy?” Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô, hai tay ôm lấy má cô, ngón tay cái của anh xoa xoa làn da mỏng manh trên gò má cô, lộ ra tình cảm đặc biệt.
Dù cô có mạnh mẽ hay không thì trong mắt anh, cô vẫn là người phụ nữ cần tình yêu của anh.
Xét cho cùng thì anh là đàn ông và cô là phụ nữ.
"Không sao, ăn cơm đi, sắp nguội hết rồi..." Cô cúi đầu, nước mắt gần như tràn mi, cô ngẩng đầu lên, cô bắt mình mỉm cười nói với anh.
Nguyễn Duật Nghiêu không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì nên cũng không phát hiện có gì kỳ lạ.
Cho dù anh cảm thấy tâm trạng của Trâu Niệm khác hẳn trước đây, thì anh cũng chỉ nghĩ rằng do cô có thai nên là khó tránh khỏi phản ứng có chút kỳ lạ. Anh cũng không nên tính toán với cô bất cứ chuyện gì, bởi vì cô là mẹ của đứa trẻ, đang mang đứa bé trong bụng, là việc khó khăn nhất, nên cô có quyền nóng nảy.
Ít nhất, với anh, cô sẽ luôn có quyền lợi đó.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm lặng lẽ ăn bữa sáng. Trong lòng cô rất loạn, cô đang nghĩ bây giờ Tô Tư thế nào rồi?
Cô ta tỉnh lại sẽ có phản ứng gì?
Mặc dù chuyện này thực ra không liên quan gì đến cô, nhưng sau khi làm rõ sự việc với Tô Chính Đông, lại gây ra phản ứng dây chuyền không tốt, khiến Tô Tư gặp họa.