Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 12:1.

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:03:05
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trợ lý Đổng xin ý kiến cấp trên, sau đó nói với nhân viên cấp dưới rằng có thể cho người nọ lên.

Tô Chính Đông nhanh chân đến tầng thượng, lạnh lùng liếc xéo cô trợ lý họ Đổng, tự tay đẩy cửa phòng làm việc của Nguyễn Duật Nghiêu.

Nguyễn Duật Nghiêu ngẩng đầu, gương mặt anh cực kỳ đẹp trai.

“Từ hôm qua đến giờ, anh có liên lạc với Trâu Niệm không? Nói đúng hơn là, anh có gặp vợ tôi không?” Tô Chính Đông chống tay lên bàn làm việc của đối phương, hai hàng lông mày nhíu lại sát sao, anh ta hỏi Nguyễn Duật Nghiêu.

“Anh tìm tôi để đòi vợ à?” Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, tỏ vẻ nghiền ngẫm, nhìn Tô Chính Đông với ánh mắt thâm sâu: “Tìm vợ mà tìm đến tận chỗ tôi, ngày thường hai vợ chồng anh không liên lạc với nhau à?”

Giờ phút này, Nguyễn Duật Nghiêu vẫn còn đang kinh ngạc, không ngờ đêm hôm qua là lần đầu của Trâu Niệm, sớm biết vậy thì mình đã nhẹ tay rồi.

Mấy ngón tay thon dài của Tô Chính Đông chống xuống bàn làm việc của người ta, hơn nữa còn ra sức ghìm xuống. Mười ngón tay, ngón nào ngón nấy khớp xương nổi rõ. “Tôi chỉ hỏi anh là có gặp hay không?”

Nguyễn Duật Nghiêu nhún vai, tỏ vẻ không.

“Quấy rầy rồi, tạm biệt Tổng giám đốc Nguyễn...” Tô Chính Đông xoay người bỏ đi.

Người đàn ông này cất bước rời khỏi, đi nhanh ra ngoài, biến mất ở chỗ rẽ sang thang máy.

Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trong phòng làm việc, anh cầm di động lên, tìm một dãy số rồi ấn gọi. Ngay sau đó, điện thoại kết nối, có điều anh gọi cho Trâu Niệm mà không có ai nghe máy.

Cuối cùng, Nguyễn Duật Nghiêu từ bỏ, để di động lên bàn làm việc.

Suốt buổi chiều, di động không ai gọi lại, điều đó chứng tỏ Trâu Niệm không muốn liên lạc với anh.

Trâu Niệm ngủ đến khi Hướng Dương tan làm về nhà, cô mới rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị về nhà họ Tô.

“Chuyện tối qua là do ai làm, em biết không?” Hướng Dương hỏi cô.

Trâu Niệm lắc đầu: “Em không xác định được vấn đề ở đâu, ly rượu kia chắc là chuyện ngoài ý muốn. Vợ Nguyễn Duật Nghiêu hẳn là không làm đâu, em thấy ánh mắt cô ta nhìn chồng ngập tràn tình yêu, hôm qua lúc cả ba ngồi ở bàn, cô ta còn ghen mà. Người vợ như vậy làm sao chịu tác hợp chồng mình với người phụ nữ khác?”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-121.html.]

“Người phụ nữ đó sẽ không tìm em gây chuyện chứ?” Hướng Dương vừa tiễn vừa hỏi cô.

Trâu Niệm đi tới chỗ thang máy, cô nói: “Tối hôm qua em mặc cái đầm chị mua từ hai năm trước, cô ta tỏ vẻ khinh thường em thấy rõ, chắc là sẽ không làm khó em đâu.”

“Thang máy tới rồi, em đi trước đây.” Trâu Niệm đi vào thang máy.

Hướng Dương gật đầu.

Nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Duật Nghiêu mới về, Trác Địch cùng anh lên lầu, hai người đi vào phòng ngủ. Trác Địch đi đến sau lưng Nguyễn Duật Nghiêu, nhận lấy áo vest anh vừa cởi, nở nụ cười ngọt ngào: “Rửa tay rồi xuống nhà ăn cơm đi anh.”

Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu, nhìn chằm chằm vợ mình với ánh mắt thâm thúy.

“Sao anh nhìn em như thế?” Trác Địch sờ lên mặt mình: “Hôm nay em trang điểm khó coi như? Hay là đẹp hơn thường ngày?”

Sắc mặt Trác Địch thay đổi, cô ta sợ cái nhìn lạnh thấu xương đến từ Nguyễn Duật Nghiêu.

Nguyễn Duật Nghiêu nhăn mày, xoay người đứng trước gương soi toàn thân. Anh tháo cà vạt, Trác Địch nhận lấy; kế tiếp anh gỡ hai cúc áo sơ mi, giọng nói ôn hòa hơn: “Chuyện tối qua ở khách sạn, là em thu xếp à?”

“...”

Tay Trác Định run lên, sắc mặt cô ta cứng đờ, nhưng rồi cô ta mau chóng bình tĩnh lại và gật đầu: “Là em ạ.”

Trước giờ cô ta không dám lừa gạt Nguyễn Duật Nghiêu. Người khôn khéo như anh, từ sớm đã tỏ hết chân tướng sự việc. Nếu cô ta cố tình giấu diếm, chỉ tổ khiến anh chán ghét hơn mà thôi!

“Tại sao lại là cô ấy?” Nguyễn Duật Nghiêu chỉ điềm tĩnh hỏi một câu như vậy.

“Bởi vì anh không chán ghét cô ta.” Trác Địch nói thật: “Anh với cô ta ngầm liên hệ với nhau, đây là chuyện chắc rồi, truyền thông đưa tin chưa hẳn là giả. Xưa nay rất hiếm có người phụ nữ nào tiếp cận được với anh, anh lại không chán ghét cô ta, nhưng mà cũng không thích được bao nhiêu, nên em cho rằng cô ta là người thích hợp nhất.”

Lúc nhìn thấy Trâu Niệm, Trác Địch quan sát đối phương từ trên xuống dưới. Cái đầm mà Trâu Niệm mặc, cô ta không dám khen, cho dù là loại đầm đắt tiền thì cũng là kiểu dáng lỗi thời hai năm trước, người phụ nữ như vậy mà lọt vào mắt Nguyễn Duật Nghiêu thì ngon được bao lâu? Nếu đối phương mặc kiểu đầm bình thường thì cũng thôi, nhãn hiệu thời trang của cái đầm kia, năm nào cũng lên mẫu mới, chẳng ai mặc mẫu cũ ra ngoài để tránh mất mặt. Thế mà Trâu Niệm lại mặc kiểu đầm hai năm trước.

Người phụ nữ như vậy, cho dù lên giường của Nguyễn Duật Nghiêu, mang thai con của Nguyễn Duật Nghiêu, thậm chí trở thành người tình của anh, Trác Địch cũng tuyệt đối không ghen! Vì tiền, người phụ nữ như Trâu Niệm làm chuyện gì cũng được, đợi Trâu Niệm trở thành người của Nguyễn Duật Nghiêu, mấy năm tới sinh cho anh một đứa con, xong chuyện là cút được rồi!

Loading...