Coi như là một sự hứng thú lúc nhàm chán, nhìn những món ăn mình làm ra bày trên bàn, tâm trạng liền tốt lên, cũng rất có cảm giác thành tựu.
Nguyễn Duật Nghiêu cười: "Người sống cùng em, rất hạnh phúc."
Trâu Niệm nhàn nhạt nói.
Sau đó cô không nói nữa, không biết nói gì, nếu bây giờ hai bên đều độc thân, có thể cô sẽ nói vào lúc này rằng, vậy chúng ta....sống với nhau đi.
Tình huống không đúng, cho nên cô cũng không muốn nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Nói chuyện ngọt ngào nhiều quá, sẽ càng tăng thêm nỗi phiền não cho sau này.
Nói thêm vài câu, thì cúp máy.
Hướng Dương đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô, tựa vào cửa phòng bếp ăn một trái cà chua, nói: "Thực ra em có thể đi ăn với anh ấy, không cần để ý tới chị, chị ăn đại chút gì đó cũng được, em cũng đã nấu ăn miễn phí cho chị lâu như vậy rồi, mặc dù đó là sở thích của em, có điều....bởi vì điều này mà làm lỡ cuộc sống hạnh phúc của em, thì chị quá có lỗi."
Mê Truyện Dịch
"Nào có cuộc sống hạnh phúc gì? Đừng đẩy em ra ngoài rồi hành hạ bản thân lần nữa." Trâu Niệm quay đầu cười với cô ấy, sau đó, đè nén sự yêu thích dành cho anh, đè nén suy nghĩ muốn ra ngoài gặp anh.
Những người yêu nhau bình thường, cuối tuần nên ở bên nhau 24/24 không rời xa nhau, cũng không coi là lố lắm.
Nhưng, đây không phải yêu đương, đây là tuyến tình cảm móp méo, được cô và Nguyễn Duật Nghiêu vuốt thẳng, điểm cuối cùng kia như thế nào đều không biết, vẫn cứ vuốt theo một hướng, cũng có lẽ điểm cuối cùng là ở bên nhau, cũng có lẽ điểm cuối cùng là tách nhau ra, con đường phía trước quá mờ mịt, không nhìn rõ, chính bởi vì tuyến tình cảm móp méo này vào giờ phút này đã xoắn lại một mớ hỗn loạn.
Hướng Dương thấy cô không để ý như thế, ăn xong quả cà chua liền đi tới giúp cô chuẩn bị đồ ăn, nói: "Không có cuộc sống hạnh phúc, thì cũng có cuộc sống t.ì.n.h d.ụ.c hạnh phúc chứ nhỉ?
Em và anh ấy tiến triển thế nào rồi, dự định thế nào?
Là chuẩn bị sau này tách ra, hay là chuẩn bị....nghĩ tới việc chính thức ở bên nhau."
"Chính thức ở bên nhau?" Trâu Niệm biết, ý Hướng Dương nói là cô và Nguyễn Duật Nghiêu hai người kết hôn, Trâu Niệm nhìn Hướng Dương: "Chị bây giờ không coi thường em sao? Em nhớ trước đó chúng ta đã từng nói, kẻ thứ ba chia rẽ gia đình người khác, là đáng xấu hổ nhất.
Lúc đó em cảm thấy họ đều rất không biết xấu hổ, bây giờ, em cảm thấy em còn không biết xấu hổ hơn họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1122.html.]
Hướng Dương trước giờ đều không nói dối với Trâu Niệm, thẳng thắn nói: "Lúc trước, chị cảm thấy người khác như thế là quá vô liêm sỉ, nhưng khi bạn chị như thế, ngược lại.....suy nghĩ của chị là hoàn toàn dựa vào phía bạn chị.
Chị cảm thấy ông chủ Nguyễn là thật lòng với em, mặc dù chị không nhìn thấy trong lòng người khác đang nghĩ gì, cũng không chắc, có điều sự quan tâm anh ấy dành cho em ngày thường, thật sự khiến chị cảm thấy, em nên trân quý người như anh ấy."
"Trân quý thì có thể thế nào." Trâu Niệm thở dài, "Không nói nữa, em sợ nói nữa em sẽ ghê tớm chính mình ghê tởm tới mức nuốt không trôi mất."
Nguyễn Duật Nghiêu tới công ty, vừa mở túi xách ra, thì nhận được cuộc gọi từ mẹ, anh bắt máy, nói với giọng nhàn nhạt: "Mẹ, mẹ cô ta.....gọi tới làm gì?"
"Con cảm thấy cô ta ở bên đó rất tốt." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
".....Được, con biết rồi, bây giờ đi liền." Anh nghe xong thì đặt điện thoại sang một bên, xử lý một chút chuyện, đóng túi xách lại, rồi mới rời khỏi công ty.
Sắc trời của thành phố đã dần dần tối đi, anh lái xe tới nhà thị trưởng.
Trác Địch ở trên lầu, thay mấy chiếc váy nhưng vẫn chưa chọn được chiếc hài lòng.....
"Được rồi, chiếc màu trắng này đi, rất đẹp, đổi tới đổi lui không thấy phiền à!" Mẹ Trác Địch ném những chiếc váy khác của con gái sang một bên.
"Được thôi, vậy mặc chiếc này." Trác Địch cầm lấy nhẫn cưới, đeo lên.
Trác Địch quay đầu nhìn mẹ mình: "Mẹ, sao gần đây mẹ rất ít mua quần áo?"
Đổng Nhân cười nói, "Luôn mặc đồ hiệu trước mặt cha con, đổi tới đổi lui, cha con sớm đã nhìn chán rồi, nên đổi dáng vẻ, gần đây thích mặc đồ ngủ đi tới đi lui trong nhà, đợi qua một khoảng thời gian, trau chuốt lại bản thân lần nữa, mắt cha con sẽ sáng lên, còn con....lúc nào cũng mặc như thế, Duật Nghiêu chắc nhìn tới chán rồi."
"Sẽ không?" Trác Địch nhìn vào gương nói, thực ra, có lẽ Nguyễn Duật Nghiêu trước giờ chưa từng nhìn thẳng vào mình.
Thu dọn quần áo, sau đó đeo bông tai lên, nhướng mày hỏi Đổng Nhân: "Mẹ, con vẫn là lon lắng, có phải trong lòng Duật Nghiêu anh ấy đã có kế hoạch muốn ly hôn với con không? Ngộ nhỡ anh ấy động lòng người phụ nữ kia, hai người cùng nhau nghĩ cách đẩy con ra thì phải làm sao?
Con không muốn ly hôn với anh ấy ----"
"Người phụ nữ kia, bây giờ vẫn là vợ của Chính Đông, mẹ vẫn luôn duy trì liên lạc với mẹ Chính Đông, buổi sáng sinh nhật cha con hôm đó, mẹ nói muốn gặp vợ Chính Đông.