Anh rất cảm kích khi em có suy nghĩ mang thai con anh, cuối cùng……anh có thể xin em, vì đứa trẻ, vì anh mà đợi tin không, có lẽ rất nhanh, Tô Chính Đông sẽ ly hôn với em?”
Trâu Niệm nhắm mắt, không nhìn anh, cô hiểu ý anh nói, nếu cô và Tô Chính Đông ly hôn, thì anh sẽ định bảo cô sinh đứa trẻ ra.
Cô không biết tình cảm của mình dành cho Nguyễn Duật Nghiêu có bao nhiêu sâu đậm, nhưng, khi hít mùi hương trên người anh, ôm lấy cơ thể anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, nghe giọng anh nói, thì lý trí của cô, sẽ bị sức quyến rũ của anh mê hoặc, muốn giữ đứa trẻ lại.....
"Em chỉ có thể cầm cự thêm hai tháng....." Cô nói, mở mắt ra nhìn đường nét tuyệt xảo trên khuôn mặt anh, nước mắt đã làm mờ đi tầm mắt.
Nguyễn Duật Nghiêu hôn cô, khinh thường mình hơn bao giờ hết, anh có mọi thứ, quyền thế, tiền tài, trải qua bao nhiêu trắc trở mới có được người phụ nữ này, cô lên giường với anh, có em bé, nhưng, mọi thứ anh có bây giờ, lại không thay đổi được hiện thực cô là vợ người khác.
Hai người có những sự không muốn riêng, nhưng lại phải cân bằng cuộc hôn nhân đang duy trì trong sự rối rắm cũng như xoắn xuýt như thế.
Thương lượng xong chuyện giữ đứa trẻ, tâm trạng Trâu Niệm hơi dịu đi đôi chút, là sự nhượng bộ của Trâu Niệm trong nỗi khổ tâm, việc mang thai đứa bé, mới là điều khó khăn nhất.
Nguyễn Duật Nghiêu đối xử hết lòng với cô.
Hoàn toàn hạ thấp thái độ của mình, nói một cách đơn thuần với tư cách là người đàn ông của cô, rằng anh đủ tư cách, nhưng Trâu Niệm cười khổ, người đàn ông của ai? Có người đàn ông nào có thể nói một cách chính xác rằng là của ai? Giấy đăng ký kết hôn cũng không thể vây hãm một người, hiện thực quá tàn khốc, con người quá thất thường.
Tâm trạng Trâu Niệm phức tạp, thở dài, những người để ý Nguyễn Duật Nghiêu trong thành phố này nhất định sẽ không ngờ rằng, người đàn ông này lại chăm sóc cô từng li từng tí trong nhà hàng.
Bởi vì nôn nghén, nên Trâu Niệm không ăn được gì, cảm giác buồn nôn dâng lên, sẽ khiến cả người lạnh run....cảm giác này thật khó chịu.
Rời khỏi nhà hàng, anh choàng áo khoác vest của mình lên người cô.
Anh đứng trước cửa xe bên ghế lái phụ, xem cô lên xe, sau đó đóng cửa xe lại, mới xoay người đi tới cửa xe bên ghế lái, mở cửa lên xe.
Nguyễn Duật Nghiêu muốn tới bệnh viện gặp cha anh, định đưa cô tới căn hộ của anh, đợi anh.
Nhưng Trâu Niệm lắc đầu, không muốn tới căn hộ của anh nghỉ ngơi, không tốt lắm, vẫn là về nơi mình ở, thì tự nhiên hơn.
Chỉ đợi thêm hai tháng nữa, sau hai tháng nếu như mọi thứ vẫn như cũ, thì không thể cần đứa trẻ nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1112.html.]
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu không làm khó cô, mọi chuyện đều thuận theo ý cô.
Đưa cô về tới căn hộ của Hướng Dương, sau khi đỗ xe dưới lầu chung cư, Nguyễn Duật Nghiêu liền xuống xe, đứng trước cửa xe bên ghế lái phụ, mở cửa xe ra, lấy tay đỡ tay Trâu Niệm, dẫn cô xuống một cách cẩn thận.
Trâu Niệm rút tay ra khỏi tay anh, ngượng ngùng, "Thực ra, không cần như vậy, em mới mang thai hơn 20 ngày, không phải bảy tám tháng...."
"Sorry, anh là lần đầu tiên trải qua chuyện này, không hiểu lắm." Anh l.i.ế.m môi nói.
Trâu Niệm cúi đầu: "Em cũng là lần đầu tiên trải qua."
Đều là lần đầu tiên, làm cha làm mẹ của một hạt giống nhỏ.
Trong lòng hai người đều có chút mong đợi nhỏ và căng thẳng, ngẩng đầu, nhìn nhau cười, trong mắt đều có sự hưng phấn nho nhỏ.
"Anh đi nhanh đi." Trâu Niệm nói.
Đúng là muốn đi, nhưng không gấp lắm.
Hôm nay là thứ bảy, vốn nên cùng cô đi dạo, nhưng hình như cơ thể cô không thoải mái, đúng lúc anh cũng có chuyện phải làm.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa mắt nhìn xung quanh, thấy gần đó không có ai, liền bước tới một bước, nhẹ nhàng nắm lấy một tay Trâu Niệm kéo cô vào lòng mình, ngón tay người đàn ông vuốt ve ngón tay cô, sau đó hôn lên môi cô, hai người triền miên khoảng hơn một phút, thì anh buông cô ra, hôn trán cô nói: "Anh đi trước, có gì thì gọi cho anh, yêu em." Má cô lần nữa được anh hôn hơi ươn ướt.
Đưa mắt nhìn anh lái xe rời đi.
Sau khi lên lầu, Trâu Niệm nhìn thấy Hướng Dương ở nhà, Hướng Dương liền 'suỵt' với Trâu Niệm, cô ấy đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Trâu Niệm chuẩn bị quần áo, tắm rửa, lúc đi ngang qua phòng khách, thì nghe Hướng Dương nói chuyện cùng với biểu cảm ngượng ngùng, chắc là đang nói chuyện điện thoại với bạn trai.
Tắm rửa xong, Hướng Dương gọi cô.
Hai người ngồi trên sofa tâm sự, Trâu Niệm dựa vào sofa, tìm một tư thế thoải mái nhất, Hướng Dương thì xé mở bịch khoai tây chiên thứ hai, đưa cho Trâu Niệm: "Chị mua rất nhiều, cũng có dự trữ vị nguyên bản em thích ăn."
Ngày thường Trâu Niệm sẽ cùng ăn những thứ này với Hướng Dương, nhưng lần này, Trâu Niệm lại lắc đầu: "Chị tự mình ăn đi, em không muốn ăn cho lắm."