Nguyễn Duật Nghiêu kéo tay cô qua, nắm lấy không buông. Anh nhắm mắt, không nói gì cả.
Dựa vào lực đạo anh nắm tay cô, cô có thể cảm nhận được nội tâm anh rất loạn.
Đại khái hai người đều ôm cùng một hy vọng, đó chính là đứa bé có thể có cơ hội và hy vọng được sinh ra, nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng mà thôi, làm sao mà giữ được?
Gần như là không có khả năng.
Đối với sinh mệnh nhỏ ngoài ý muốn này, nếu bỏ đi thì cô và anh đều không lỡ.
“Đồng ý với tôi, trước tiên không được làm ra bất cứ quyết định nào sau lưng tôi, để tôi suy nghĩ đã, có lẽ sẽ có cách, em cho tôi một cơ hội.” Nguyễn Duật Nghiêu nói với cô.
Trâu Niệm nhìn dáng vẻ của anh, rất thương anh.
“Tôi cũng mới biết không lâu, còn chưa suy nghĩ kỹ bởi vì còn đang do dự có nên nói với anh hay không, vì vậy vẫn chưa bình tĩnh nghĩ về vấn đề này. Hiện tại nói với anh rồi, anh bình tĩnh suy nghĩ vấn đề của anh, tôi bình tĩnh suy nghĩ vấn đề của tôi. Lần gặp tiếp theo, chúng ta đưa ra một ý kiến. Tôi hy vọng anh có thể lý trí, bởi vì tôi sẽ rất lý trí.” Trâu Niệm nói thẳng.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa cô đi làm, Trâu Niệm lắc đầu nói không cần, bị người khác nhìn thấy thì không hay.
“Để tôi đưa em đi đi, bây giờ vẫn còn sớm không lo.” Anh kiên trì nói.
Hết cách, Trâu Niệm được anh đưa đi làm. Khi chỉ còn cách Hồng Viễn một đoạn đường, Nguyễn Duật Nghiêu dừng xe lại, Trâu Niệm xuống xe. Nguyễn Duật Nghiêu ở trên xe, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn chằm chằm cô đi vào Hồng Viễn, anh mới yên tâm rời khỏi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1042.html.]
Mê Truyện Dịch
Bên tai anh là lời nói của Trâu Niệm. Cô nói đừng nói qua điện thoại, như vậy cô sẽ không nhìn rõ biểu cảm của anh, cô hy vọng nhìn thấy biểu cảm của cha đứa bé này, tuyệt tình cũng được, ấm áp cũng được, đều phải để cô tận mắt nhìn thấy. Ánh mắt có thể biểu đạt trái tim của một người, cô muốn biết trái tim của anh.
Cô còn nói hy vọng có thể nhanh chóng suy nghĩ xong, trong khi cô vẫn còn có thể hạ quyết tâm. Phụ nữ đều dễ thay đổi tâm trạng, cũng rất cảm tính. Bình thường cô biểu hiện rất kiên cường nhưng nội tâm cô không phải thế. Con của mình lớn lên trong bụng mình, mỗi ngày đều mang đến cho cô cảm giác mãnh liệt. Cô cảm nhận được sinh mệnh nhỏ hơn hai mươi ngày trong bụng mình, trải nghiệm được cảm giác của mẹ, sẽ không lỡ mất đi cục thịt này, cục thịt có m.á.u mủ của Nguyễn Duật Nghiêu, trân quý, rất trân quý.
Trong Hồng Viễn, cô không nhìn thấy Tô Chính Đông, nhưng anh ta nhanh chóng đã gửi đến một tin nhắn, nói khoảng hai giờ chiều anh ta sẽ về công ty, bảo cô đến lúc đó đến văn phòng anh ta một chuyến!
Trâu Niệm không trả lời tin nhắn.
Trước khi ăn cơm trưa, Trâu Niệm gặp Tô Tư trong thang máy. Bụng của Tô Tư vẫn chưa nhìn ra. Cơ địa của Tô Tư vốn rất gầy, tương tự như người cô.
“Rất vất vả phải không.” Trâu Niệm nói trong thang máy.
Tô Tư hỏi lại, “Gì cơ?”
“Không có gì.” Trâu Niệm phát hiện mình lại không lý trí rồi.
Tô Tư mang thai, ngoại trừ người làm mẹ như cô ta thì không có người thứ hai muốn đứa trẻ này được sinh ra. Lúc trước Trâu Niệm không hiểu được tình huống này, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn hiểu được.
Nếu Nguyễn Duật Nghiêu giống như Tô Chính Đông, nghe nói cô mang thai, sẽ lập tức cưỡng chế bảo cô đi bỏ đứa bé.
Thậm chí trong lúc ở chung, cô cũng sẽ không quan tâm đến sự an toàn của con mình mà tát thẳng vào mặt Nguyễn Duật Nghiêu, sau đó sẽ không bao giờ có bất kỳ liên lạc nào với anh nữa. Phụ nữ không cần phải quá khách sáo với một người đàn ông tuyệt tình như vậy!