Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 103:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:05:22
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

… Người đàn ông này cũng không thể hoàn toàn thuộc về cô một trăm phần trăm, bởi vì anh đã có gia đình.

Nghĩ đến đây, trong mắt cô lại ngấn lệ, viền mắt lại đỏ lên.

“Ăn xong tôi còn phải đi làm, tránh ra.” Trâu Niệm nói với anh.

Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy mắt cô đỏ lên, có vẻ muốn khóc, sao anh có thể tránh ra chứ. Nếu anh tránh ra, cứ thế để cô đi thì hôm nay cho dù cô trải qua như thế nào thì anh cũng đừng mong có thể an tâm đến công ty nữa.

Mê Truyện Dịch

“Trâu Niệm… có phải em giấu tôi cái gì không?” Anh hỏi.

“Tôi giấu anh cái gì?” Trâu Niệm căng thẳng hỏi lại anh.

Cô rất sợ, sợ anh nhìn ra được gì đó.

Anh có lực quan sát rất nhạy bén, anh có thể nhìn ra gì đó cũng không có gì kỳ lạ. Anh kiểm soát một tập đoàn to lớn đã lâu, đầu óc của loại đàn ông này nhất định không đơn giản.

Nguyễn Duật Nghiêu mím chặt đôi môi mỏng, bốn mắt nhìn nhau. Tay của anh từ hai vai cô đi xuống. Khi sự sợ hãi xẹt qua mặt cô, ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm lên bụng cô, “Em…”

Anh không nói tiếp, mà dùng ánh mắt thăm dò cô, anh muốn một đáp án.

Tối qua anh không phát hiện ra điều gì. Trâu Niệm nhắc đến con cái, anh chỉ coi như cô là đang khúc mắc chuyện ở bên anh, thuận miệng nên cái gì cũng hỏi mà thôi, nhưng vừa rồi cô nôn khan, không ngừng nôn khan. Điều này khiến anh không hiểu, không phải tất cả những người nôn khan đều là mang thai.

Anh lại nhìn thấy tay cô đặt trên bụng nhỏ, cô khóc, cô vừa xoa bụng vừa khóc.

Hoặc là khi cô đỡ bụng, anh cho rằng đó là hành động vụng trộm, anh không nhìn thấy…

Thứ nhất là triệu chứng cô nôn khan, thứ hai là cô xoa bụng nhỏ và khóc, thứ ba là hôm qua cô nhắc đến chuyện có con.

Anh đoán có phải cô mang thai rồi không?

Hôm qua Hướng Dương gọi cho anh, nói Trâu Niệm ở nhà luôn mất hồn mất vía, rất nặng tâm sự.

Là bị chuyện mang thai làm phiền nhiễu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1031.html.]

Một khắc vừa rồi trong đầu Nguyễn Duật Nghiêu liền tính toán thời gian. Lần không dùng biện pháp đó có phải lần ở trong phòng làm việc không?

Ngày mà anh đi Bắc Kinh đó.

Đến nay đã hơn hai mươi ngày rồi.

Trước đó, Nguyễn Duật Nghiêu kết hợp những điều này mới chỉ là suy đoán, nhưng lúc anh xoa bụng nhỏ của cô, hỏi cô như vậy, anh thấy Trâu Niệm sững sờ, đó là biểu cảm không thể phủ nhận, đã khiến anh chắc chắn là cô mang thai rồi.

Là con của Nguyễn Duật Nghiêu anh.

36 tuổi rồi, tuổi không nhỏ nữa. Lần đầu tiên anh biết cảm giác có con như thế nào.

Có lẽ là nguyên nhân anh và Trâu Niệm đều đã có gia đình nên phần kinh hỉ này bị che đậy đi một tầng, không rõ ràng nữa.

Thậm chí cô còn đang rơi nước mắt.

Đối với chuyện anh đã đoán ra, phủ nhận là hành vi không cần thiết.

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Anh nói.

Trâu Niệm gật đầu, chỉ có thể như vậy, bình tĩnh và lý trí nói chuyện.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thực ra trong lòng anh nhất định cũng rất loạn. Đối với hai người mà nói, đứa bé đến quá bất ngờ.

Trâu Niệm nói làm bữa sáng, cô muốn làm xong bữa sáng này, bảo anh đừng nói gì, đừng làm phiền cô.

Cô làm bữa sáng rất nghiêm túc. Cô không biết hậu quả sau khi nói chuyện với anh sẽ là gì. Anh sẽ kiên nhẫn khuyên cô bỏ đứa bé sao?

Lúc này bản thân cô nghĩ linh tinh cùng với thật sự nghe những lời anh nói, mức độ đau lòng nhất định phải gấp một trăm lần?

Nguyễn Duật Nghiêu ở trong phòng ngủ. Anh dựa lưng vào thành giường, hai tay đan chéo vào nhau vắt ra sau gáy. Biểu cảm của anh rất bình tĩnh, không có nhiều biểu cảm dư thừa.

Một khi đã có một lượng kinh nghiệm nhất định, thì khi gặp vấn đề tất nhiên sẽ trở nên bình tĩnh hơn. Đây không phải là thứ mà con người phải nỗ lực học được, mà đây là thứ bị hiện thực tàn khốc trong quá khứ ép ra, nó rất quý giá, cũng rất không dễ dàng.

Loading...