Một nụ hôn, đã hòa tan tất cả sự kiên trì của cô.
Tuyến phòng ngự trong lòng liền sụp đổ từng chút một, Trâu Niệm ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, không biết liệu ngày nào đó, bởi vì yêu anh, mà mất đi chỉ số IQ không.
Sáng sớm hôm sau.
Trâu Niệm dậy trước nhất, tối qua nghỉ ngơi sớm, ngủ cũng rất ngon.
Dự định nấu bữa sáng cho anh, anh vẫn chưa dậy, một mình Trâu Niệm bận bịu trong phòng bếp.
Đột nhiên, nhìn cháo đang nấu.....cơn buồn nôn liền ập tới.
Cô chạy tới toilet, vội vàng đẩy mở cửa toilet ra, bắt đầu nôn khan, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.
Nguyễn Duật Nghiêu nghe thấy tiếng cô mở cửa toilet, bởi vì quá gấp, nên tiếng đẩy cửa có chút lớn, đã đánh thức anh. Anh nhanh chóng ngồi dậy đi tới toilet, vỗ vỗ lưng cô, căng thẳng hỏi cô. “Sao thế? Hửm?
Nói cho tôi biết chỗ nào khó chịu....”
Một lúc lâu sau, Trâu Niệm mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Ngẩng đầu nhìn anh, đau khổ.....rồi đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh, dụi má vào n.g.ự.c anh, nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Tôi khó chịu, tôi đặc biệt khó chịu, tôi không biết nên làm thế nào....” Một tay cô, đặt nhẹ lên bụng, khóc nói.
“Khóc cái gì? Khó chịu chỗ nào?
Nói cho tôi biết....” Nguyễn Duật Nghiêu cũng là lần đầu tiên trải nghiệm việc dỗ người, nghe thấy cô nôn khan, anh đã bối rối, thấy cô khóc, anh càng luống cuống hơn.
Thế là nhẹ giọng, dịu dàng hỏi cô.
Thấy cô không nói chuyện, vẫn rơi nước mắt, ngón tay thon dài của Nguyễn Duật Nghiêu nâng má cô lên, hôn lên trán cô nói: “Nói với tôi, khó chịu chỗ nào?”
“.......” Trâu Niệm được anh nhẹ nhàng dỗ dành, suýt nữa là muốn buột miệng nói ra.
Lúc này vẫn còn chút cảm giác buồn nôn, cô không dám mở miệng nói nhiều, sợ cảm giác buồn nôn đó lại dâng lên nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1022.html.]
Trong một ngày, cô phát hiện chỉ có buổi sáng mới nôn nghén mạnh, còn buổi trưa và buổi tối thì hầu như là không có.
Ở toilet bình tĩnh một chút, sau đó ra ngoài.
Uống xong nửa ly nước, mới coi như là đỡ hơn nhiều.
Cô định tiếp tục làm bữa sáng, nhưng lại bị người đàn ông trước mặt duỗi cánh tay chặn lại, hai tay Nguyễn Duật Nghiêu đặt lên vai cô, nhíu mày hỏi cô: “Rốt cuộc không khỏe chỗ nào, khóc cái gì.”
Nếu như cô chỉ đơn thuần là khó chịu, thì anh sẽ không lưu tâm như thế.
Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác khóc, anh cũng sẽ không đa nghi, Trâu Niệm là ai? Trước mặt anh vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, phóng khoáng, giây trước còn dịu dàng với anh, giây sau liền dám gào lên đòi chia tay như thế! Vậy mà lại sẽ khó chịu tới mức bật khóc?
Sự khó chịu nào có thể khiến cô khóc?
“Chỉ là khó chịu vì buồn nôn.” Cô nói.
Nhưng biểu cảm của người đàn ông này, lại là không tin.
Nguyễn Duật Nghiêu giam cô trước người, cẩn thận nhìn má và mắt cô, anh hy vọng có thể tìm được thứ gì đó từ trong mắt cô, một chút manh mối từ trong lời nói dối của cô.
Còn Trâu Niệm hiện tại thì rất hoảng, cả trái tim và khối óc đều đã chia làm hai!
Một nửa đang xúi giục cô: Nói cho người đàn ông này biết đi, không nói cho anh ấy biết chẳng lẽ cô muốn sinh con một mình sao? Nếu không sinh, thì đứa trẻ dù sao cũng phải mất, vậy thì có gì khác biệt với việc anh ấy lên tiếng yêu cầu cô bỏ đứa trẻ?
Mượn cơ hội này, nhìn rõ con người của anh ấy, nhìn rõ xem anh ấy đã dùng mấy phần thật lòng khi ở bên cô!
Nửa còn lại lại đang chống lại nửa này: Đừng nói, sau khi nói rồi thì tình cảm có lẽ sẽ rạn nứt, cô nỡ để anh ấy rời khỏi mình từ bây giờ sao? Tình cảm là cần thời gian để vun đắp, không thể đưa ra kết luận sau này vào thời điểm này. Bây giờ hai người quen biết không lâu, nên tình cảm không sâu đậm là cũng bình thường, anh ấy có vợ, cô có chồng, anh ấy khuyên cô bỏ đứa trẻ này, thì có nghi vấn sao? Có vấn đề sao? Không thích hợp để sinh ra có đúng không, vừa ở bên nhau vẫn chưa hiểu về nhau, cho dù có ý định sống cùng nhau, thì cũng không thể thật sự bảo đảm có thể sống cùng nhau có đúng không? Tại sao không cho anh ấy một cơ hội?
Nếu chung sống lâu ngày, thật sự yêu rồi, thì anh ấy nhất định sẽ không bạc tình.
Bị cơ thể của anh chặn lại, bị anh chất vấn, trong đầu Trâu Niệm rất hỗn loạn.
Thậm chí còn nghe thấy giọng nói thứ ba nói: Trực tiếp rời khỏi anh ấy, đừng rối rắm, bỏ đứa trẻ rồi rời khỏi anh ấy, ly hôn với Tô Chính Đông, đưa mẹ tới thành phố khác sinh sống, bỏ lại mọi thứ này, bắt đầu lại từ đầu.
Mê Truyện Dịch
Nhưng mà, cô ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, còn có ai tốt hơn anh.....