Cô đã hẹn với vợ chồng Nguyễn Duật Nghiêu lúc 7 giờ 30.
Cô ngồi xem TV đến bảy giờ, Hướng Dương thúc giục cô: "Sắp đến giờ rồi, nếu đến muộn kẻo bị người phụ nữ đó tỏ thái độ đấy, em là người phụ nữ xấu xa rù quến chồng của cô ấy!"
"Chị đừng chọc em nữa, em đang rất sợ đây này." Trâu Niệm nói với Hướng Dương.
Có lẽ cô đang vật lộn với tâm lý người nghèo không đấu lại người giàu.
Cô đứng bên đường bắt taxi đi thẳng đến "Khách sạn Thế Kỷ".
Hướng Dương nói, đối với người phụ nữ có thân phận như vợ của Nguyễn Duật Nghiêu, đừng nhìn dáng vẻ bên ngoài cô ta có vẻ ngây thơ, cần phải đề phòng, để tránh làm cho cô ta ghen ghét cô, cô nên ăn mặc bình thường. Trâu Niệm mặc một chiếc váy khá kín đáo, đây là chiếc váy của Hướng Dương mua năm ngoái, đã cũ không mặc nữa, vô cùng khiêm tốn.
Tuy nhiên, càng xấu sẽ càng hợp ý thích của vợ Nguyễn Duật Nghiêu...
Khi đến "Khách sạn Thế Kỷ", vợ chồng Nguyễn Duật Nghiêu đã đến.
Dưới sảnh có người đưa Trâu Niệm lên lầu.
"Nguyễn tiên sinh, cô Trâu đã đến."
Cô nhân viên đứng trước cửa phòng, lịch sự nói với người ở bên trong.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy Trâu Niệm đã lập tức đứng dậy, đi thẳng về phía Trâu Niệm, giới thiệu với cô gái đang cùng anh bước tới: "Vị này là cô Trâu."
"Vợ tôi, Trác Địch."
Nguyễn Duật Nghiêu lần lượt giới thiệu.
"Xin chào..."
"Xin chào, cô Trâu..."
Hai người phụ nữ mỉm cười chào nhau, bầu không khí hài hòa hơn mong đợi.
"Ngồi xuống nói chuyện nhé." Vợ Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười nói.
Trâu Niệm gật đầu: "Được."
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, châm một điếu thuốc, trong mắt anh lóe lên tia sáng, sâu thẳm như bầu trời sao.
Trâu Niệm nhìn anh một cái, có vẻ như anh chẳng lo lắng việc vợ mình gặp cô như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-101.html.]
Trâu Niệm thấy khó hiểu, Trác Địch gặp cô là để chất vấn sao? Trông không giống. Để kết thân thì có phải kỳ lạ hơn không?
Vợ của Nguyễn Duật Nghiêu vẫn đang nhìn vào điện thoại, nghịch nghịch vài cái rồi ngẩng đầu mỉm cười nói với Trâu Niệm: "Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, sẽ quay lại ngay."
Trâu Niệm mỉm cười đáp lại.
Trác Địch đi đến phía sau Nguyễn Duật Nghiêu, cô ta chồm lên bờ vai rộng rãi của Nguyễn Duật Nghiêu, nhẹ nhàng nói: "Anh trò chuyện với cô Trâu trước, em đi một lát sẽ quay lại ngay."
Sau khi Trác Địch bước ra ngoài, Trâu Niệm hỏi: "Nguyễn tiên sinh, cô Trác tìm tôi đến đây có việc gì à?"
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, nghiêm túc nhìn Trâu Niệm: "Tôi không biết tại sao cô ấy khăng khăng muốn gặp cô, có lẽ cô ấy muốn biết cô trông như thế nào..."
Trâu Niệm ghe xong câu này thì càng đứng ngồi không yên.
"Cô Trâu thấy khó xử sao?" Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày.
"Sao không khó xử được chứ!" Trâu Niệm khẽ cười, thành thật nói: "Nguyễn Tổng nói vợ anh anh muốn gặp tôi, tôi sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống đất đấy."
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười nhìn chằm chằm Trâu Niệm: "Có gì đâu, vợ lớn vợ bé gặp nhau, cô sợ cái gì?"
"..."
Trâu Niệm không nói nên lời, vợ lớn vợ bé là thế nào?
Nguyễn Duật Nghiêu luôn nói chuyện với cô theo kiểu như vậy, Trâu Niệm cảm thấy nếu để vợ anh là Trác Địch nghe thấy thì có thể sẽ làm lớn chuyện!
Trác Địch đã quay trở lại.
"Là mẹ gọi đến, em nói chúng ta không về nhà ăn cơm." Trác Địch nói với Nguyễn Duật Nghiêu.
Trong ba người, chỉ có Trâu Niệm im lặng, vợ chồng Nguyễn Duật Nghiêu vẫn trò chuyện với nhau.
Thức ăn đã nhanh chóng được dọn lên.
"Cô Trâu, nếu việc hợp tác giữa Hồng Viễn và Tập đoàn Nguyễn Thị có gặp khó khăn gì cô cứ trực tiếp tìm tôi và Duật Nghiêu là được, liên lạc với mấy người phía dưới chậm lắm." Trác Địch dịu dàng cười nói.
"Cám ơn..." Trâu Niệm chưa từng gặp người phụ nữ như Trác Địch, cô ta thật sự rộng lượng hay là đang giả vờ?
Trâu Niệm liếc nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng vẻ mặt Nguyễn Duật Nghiêu vẫn như bình thường.
Mê Truyện Dịch
Bàn tay ngọc ngà của Trác Địch nâng ly lên, quay sang nhìn Nguyễn Duật Nghiêu: "Duật Nghiêu, em và cô Trâu mời anh một ly?"
Trâu Niệm sững người, câu nói này có ý nghĩa gì...