Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 98: Giang Tâm, ta làm cùng ngươi!

Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:42:55
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ thành phố về đến trấn, Kiều Giang Tâm chỉ gánh hai bao hàng to gấp đôi , mà còn mang về năm cái tủ kính (container).

 

, chính là loại tủ bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm của những năm 80-90.

 

Nắp kính bên , bên trong là những ô gỗ nhỏ, phía là hai tầng ngăn kéo lớn.

 

May mà Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên cùng, nếu một Kiều Giang Tâm chắc chắn thể xoay xở mang về .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Xe khách dừng dừng, đến trấn cũng 5 giờ 40 phút chiều.

 

Kiều Hữu Tài vội vã đ.á.n.h xe bò nhà ông Trình bến xe ngóng.

 

Thấy Kiều Giang Tâm từ xe bước xuống, trái tim thấp thỏm của ông lúc mới thả lỏng.

 

"Giang Tâm, cuối cùng các con cũng về! Nghe đây là chuyến xe cuối cùng trong ngày, bố cứ tưởng các con lỡ việc gì."

 

Kiều Hữu Tài chuyển đồ lên xe bò, lẩm bẩm với Kiều Giang Tâm.

 

Kiều Giang Tâm hì hì, chỉ mấy cái tủ: " lỡ việc thật. Mấy cái con tìm thợ tại chỗ, đợi lâu ơi là lâu.

 

Bố, bố nhẹ tay chút nha, nắp là kính đấy, đừng vỡ."

 

Kiều Hữu Tài giật : "Bố cứ tưởng mấy thứ là của đồng chí Cố bọn họ. Đây là của nhà ?"

 

Kiều Giang Tâm gật đầu: "Của nhà ạ. Thôi bố, thôi, về nhà . Mọi đều mệt ."

 

Lên xe bò, Kiều Giang Tâm với Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên: "Hôm nay may mà hai cùng, nếu một em thể nào mang về ."

 

Cố Vân Châu hiền hòa: "Khách sáo gì, bọn ăn của em ít thứ còn gì."

 

Lưu Hân Nghiên đến ăn, lập tức cướp lời: "Giang Tâm, mà thật sự cảm ơn , thì cho bọn thêm hai bữa bánh bao như . Giờ nghĩ tớ vẫn còn thèm, ngon hơn cả bánh bao thịt ở tiệm ăn quốc doanh."

 

Kiều Giang Tâm sang Cố Vân Châu: "Anh Cố cũng thích ạ?"

 

Cố Vân Châu còn kịp , Lưu Hân Nghiên xen : "Sao mà thích ! Cái bánh bao to như thế, Cố ăn một hết bốn cái.

 

Trước đây tớ nấu cơm, ăn ít, tớ cứ tưởng khỏe. Sau tớ mới nhận , khi là do tớ nấu dở thật.

 

Hơn nữa, ông Trình cũng bảo cơm tớ nấu mà so với bánh bao của , thì đến cám lợn cũng bằng."

 

Nói xong, Lưu Hân Nghiên còn sang Cố Vân Châu: "Anh Cố, ?"

 

Vì để ăn bánh bao của Giang Tâm, cô cũng bất chấp .

 

Cố Vân Châu phối hợp, gật đầu với Kiều Giang Tâm: "Ngon thật. Mọi đều thích. Dù cũng là 'bánh bao bí mật độc nhất vô nhị' của em mà."

 

Hiếm khi khẳng định như , Kiều Giang Tâm vui vẻ: "Hôm nay muộn quá , ngày mai nhất định cho hai ăn."

 

Về đến nhà, đèn trong nhà bật lên leo lét.

 

Tuy thời mất điện là chuyện thường, nhưng đầu năm trong thôn cũng kéo điện, loại điện của trạm thủy điện nhỏ.

 

Về đến nhà, việc đầu tiên Kiều Giang Tâm là ngắt điện, đó cái bóng đèn 15 oát trong phòng khách bằng bóng 60 oát.

 

Khoảnh khắc bóng đèn sáng bừng lên, Trụ Tử reo lên kinh ngạc: "Chị ơi, sáng quá! Sáng hơn bóng đèn nãy nhiều!"

 

Lưu A Phương mặt chút lo lắng: "Giang Tâm, bóng đèn sáng thế , tốn điện lắm con?

 

Thật bóng đèn cũng thấy mà. Tiền điện rẻ."

 

Thời ở nông thôn, cơ bản đều dùng bóng 15 oát đến 25 oát. Thế mà còn dám bật, tối đến là mò mẫm trong bóng đêm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-98-giang-tam-ta-lam-cung-nguoi.html.]

Kiều Giang Tâm : "Không tốn bao nhiêu . Nhà ông Trình còn dùng bóng 100 oát kìa. Với đèn mờ quá, hại mắt lắm."

 

"Không chuyện nữa, mau đến xem con mang về cái gì ." Kiều Giang Tâm cởi bao tải gọi .

 

Tất cả xúm . Kiều Giang Tâm dọn một đất trống trong phòng khách, trải bao tải , lúc mới bắt đầu lôi đồ.

 

Mỗi lôi một món, khiến Trụ Tử reo lên một tiếng kinh ngạc.

 

Kiều Giang Tâm nhặt hai gói kẹo "viên đạn" đưa cho Trụ Tử: "Trụ Tử, cho con."

 

Trụ Tử lùi một bước, ngẩng đầu Tần Tuyết.

 

Tần Tuyết lắc đầu: "Giang Tâm, đồ em mua về là việc dùng. Thằng Trụ Tử thôi , kẹo cưới nó còn cất mấy viên ăn kìa."

 

Trụ Tử gói kẹo nhỏ trong suốt, bên trong những viên kẹo màu đỏ, trắng, xanh lá, hiểu chuyện : "Vâng ạ, chị ơi, con vẫn còn kẹo."

 

Kiều Giang Tâm nhét luôn tay nó: "Có đồ quý giá gì . Chị mang về nhiều lắm. Cho thì cứ cầm lấy, nếm thử cho ."

 

Trụ Tử ngẩng đầu Tần Tuyết. Tần Tuyết xoa đầu nó: "Cảm ơn chị Giang Tâm con."

 

Mắt Trụ Tử sáng rỡ, giọng lập tức vút cao một trăm đề-xi-ben: "Em cảm ơn chị Giang Tâm ạ!"

 

Cơm tối nay vẫn là Tần Tuyết nấu. Một đĩa cà tím xào, một đĩa bí đao luộc.

 

Trên bàn cơm, Kiều Giang Tâm về việc sắp xếp hàng hóa: "Lần đại bá cùng con lên thành phố, chắc cũng bây giờ còn nghiêm như nữa. Rất nhiều tiểu thương công khai phố bày bán .

 

Mà ở nông thôn thì lạc hậu hơn, cơ bản mua gì đều lên Hợp tác xã."

 

Mắt Tần Tuyết sáng lên: "Giang Tâm, ý em là, đống hàng hôm nay em mang về, chúng đều mang lên trấn bán ?"

 

Lưu A Phương "A" một tiếng: "Giang Tâm, thế con. Đây là 'đầu cơ trục lợi', lỡ bắt, mang 'công xã' (ủy ban) giáo d.ụ.c đấy."

 

Kiều Giang Tâm ăn cơm : "Là chúng bán, nhưng lên trấn bán. Trên trấn Hợp tác xã , hơn nữa trấn chỗ mua bán, thiếu mấy thứ ."

 

Trả lời Tần Tuyết xong, Kiều Giang Tâm mới sang Lưu A Phương.

 

"Mẹ, bây giờ gì còn 'công xã' nữa. Chẳng qua là chỗ thông tin lưu thông thôi. Chỗ khác phát triển, như vùng duyên hải phía Nam , mở cửa .

 

Với , phát hiện ? Giờ xa cũng cần giấy giới thiệu, chức đại đội trưởng cũng bãi bỏ, tập thể giải tán, ruộng đất cũng về hộ gia đình .

 

Cuộc sống của dân ngày càng lên, kinh tế chỉ càng ngày càng phát triển."

 

"Thời thế đang đổi, thứ đều đang lên, đang tiến về phía . Kinh tế là , xã hội là , cũng . Cho nên chúng tuyệt đối thể dừng ."

 

"Tin con . Lần là một cơ hội, tuyệt đối việc gì . Nếu , mấy thành phố lớn phát triển thế.

 

Cho nên chúng nhân lúc khác còn kịp phản ứng, một bước, kiếm khoản tiền ."

 

Lưu A Phương và Kiều Hữu Tài . Họ văn hóa, cũng hiểu đạo lý gì lớn lao. Cả đời họ chỉ theo đuổi việc ăn no mặc ấm, bệnh tật.

 

Kiều Giang Tâm hề ngạc nhiên phản ứng của bố . Cả đời họ là nông dân thật thà, cộng thêm ảnh hưởng của chính sách đây, loại chuyện "phạm pháp" , họ mơ cũng dám .

 

Kiều Giang Tâm giải thích cặn kẽ tình hình hiện tại.

 

Thấy ai gì, cô hỏi: "Chẳng lẽ cả đời ở trong thôn ruộng? Sau em trai con đời, cũng giống như con, mười mấy năm một bộ quần áo mới, học cũng cơ hội ?"

 

Tần Tuyết là đầu tiên lên tiếng: "Giang Tâm, cùng ngươi! Ta sợ!

 

Thật cũng phát hiện . Trước đây trứng gà nông sản nhà chỉ thể bán cho trạm thu mua. Giờ 'chợ đen' còn chẳng thèm trốn, cứ giao dịch thoải mái ngoài chợ cũng thấy ai quản.

 

Ta thấy ngươi đều đúng. Ta nguyện ý thử một phen. Thành thì , bại thì cùng lắm bắt giáo d.ụ.c mấy ngày."

 

 

Loading...