Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 93: Vừa hay cậu đi, bọn mình cũng đi giải sầu
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:41:14
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Giang Tâm lý lẽ, nũng, cuối cùng Lưu A Phương cũng chịu nhượng bộ.
Ngày hôm , ăn cơm trưa xong, cô vác cái bọc nhỏ chuẩn lên đường.
Kiều Hữu Phúc sang nhà ông Trình mượn xe bò. Kiều Giang Tâm ven đường đợi.
Cô trấn , từ trấn bắt xe khách tuyến huyện.
Từ thôn Cao Thạch trấn cũng hơn tám dặm đường.
"Giang Tâm, Giang Tâm!" Là giọng của Lưu Hân Nghiên.
Kiều Giang Tâm đầu , đại bá đang đ.á.n.h xe bò từ nhà ông Trình . Trên xe còn Lưu Hân Nghiên và Cố Vân Châu.
"Hai trấn mua đồ ?" Kiều Giang Tâm hỏi.
Lưu Hân Nghiên hì hì: "Bọn cũng lên thành phố. Ngày nào cũng ở nhà chán c.h.ế.t. Vừa cũng , bọn cũng giải sầu."
Kiều Giang Tâm liếc Cố Vân Châu, gật đầu thấu hiểu: "Người tiền đúng là sướng thật, 'giải sầu' cũng tùy tiện tán lên tận thành phố."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Có Lưu Hân Nghiên và Cố Vân Châu cùng, Kiều Hữu Phúc yên tâm hơn nhiều.
Đưa ba đến trấn, họ lên xe khách tuyến huyện, Kiều Hữu Phúc lúc mới đ.á.n.h xe về.
Lúc ba lên xe, mấy hàng ghế chỉ còn lác đác một chỗ trống, nhưng hàng cuối cùng năm chỗ thì trống .
"Giang Tâm, xuống cuối, xuống cuối ." Lưu Hân Nghiên xuống, đầu gọi Kiều Giang Tâm và Cố Vân Châu.
Đến chỗ , cô một chiếm luôn vị trí trong cùng sát cửa sổ, còn thò đầu tò mò ngó bên ngoài.
Kiều Giang Tâm cạnh Lưu Hân Nghiên. Cố Vân Châu hai , bước chân khựng một chút, mới yên lặng xuống bên cạnh Kiều Giang Tâm.
Cửa sổ đều mở toang. Xe dừng dừng, liên tục lên kẻ xuống.
Đi một đoạn, chỉ ghế chật kín, mà lối cũng đầy .
Mọi chuyện rôm rả, với về vụ thu hoạch năm nay, về mưa gió, về nhà mới thêm đứa nhỏ...
Lưu Hân Nghiên cũng hứng khởi, chỉ trỏ ngoài cửa sổ ríu rít, kéo Kiều Giang Tâm hỏi đông hỏi tây.
Chỉ Cố Vân Châu là yên lặng lắng , ít .
Đến bến xe, ba xuống xe, việc đầu tiên là cửa bến mua mỗi một ly nước dương mai (quả thanh mai).
Kiều Giang Tâm và Lưu Hân Nghiên đều quen đường ở huyện. Ngược , Cố Vân Châu đây khi nhiệm vụ hoặc đến thăm ông Trình, từng qua đây ít .
Anh sang hỏi Kiều Giang Tâm: "Đồng chí Kiều tính thế nào?"
Câu hỏi ngang, nhưng Kiều Giang Tâm hiểu ý.
"Em kế hoạch gì. Chỉ là tối nay đến khách sạn huyện ở một đêm, sáng mai em đến bãi đất trống Bắc Kiều. Thời gian còn thì tùy ý. Đương nhiên, nếu hai việc, chúng tách ở đây cũng ."
Lưu Hân Nghiên Kiều Giang Tâm xong, liền sang Cố Vân Châu. Cô đơn vị phái đến chăm sóc Cố Vân Châu, , cô đó.
Cố Vân Châu im lặng một lát: "Vậy chúng đến khách sạn huyện . Nếu muộn, khi đặt phòng."
Ba tìm một chiếc xe xích lô, thẳng đến khách sạn huyện. Mỗi thuê một phòng.
Kiều Giang Tâm cất đồ, rửa mặt, lên giường một lúc, bên ngoài tiếng gõ cửa.
Mở cửa , là Lưu Hân Nghiên và Cố Vân Châu.
"Giang Tâm, thôi! Anh Cố bảo dắt chúng ngoài dạo."
Kiều Giang Tâm Cố Vân Châu. Anh liếc qua mái tóc còn ướt của cô.
Ánh mắt dời xuống. Vì cô mới từ giường bước xuống, nên cởi xăng đan.
Lúc cô đang nhón gót, chân trần mở cửa, mười ngón chân nhỏ xinh xòe , trông chút đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-93-vua-hay-cau-di-bon-minh-cung-di-giai-sau.html.]
Anh nghiêng dời tầm mắt: "Bên phố Văn Xương cái trung tâm thương mại. Cục phát thanh và trường Sư phạm huyện cũng ở bên đó, nhộn nhịp lắm. Cùng xem ?"
Kiều Giang Tâm mắt sáng lên: "Được chứ! Hai chờ em chút. Giờ còn sớm, em cũng đang ngoài dạo đây."
Bờ sông lúc là liễu rủ.
Bậc thang ven sông vẫn còn giặt quần áo.
Tóc ai nấy đều dày, nước sông cũng sạch sẽ, trong vắt.
Không sự phồn hoa náo nhiệt như đời , đường phố vắng vẻ, nhưng mộc mạc, tự nhiên.
Người thành phố giàu hơn nhà quê. Ở nông thôn hiếm thấy xe đạp, thì ở đây thỉnh thoảng lướt qua.
Kiều Giang Tâm thích cảm giác chậm rãi .
Ba dừng, cảm nhận cuộc sống phố phường, chầm chậm đến khu phố cũ mới thấy náo nhiệt lên.
Cửa hàng bách hóa đang tổ chức rút thăm trúng thưởng, vây kín cả một đám .
Ven đường, sương sáo bán ba hào một bát, cho thêm ớt và giấm thơm, thôi thèm.
Còn gánh rau củ nhà trồng lên phố bán, ôm gà bệt đất chờ khách.
Sạp bán thịt lợn cũng vây quanh ít , nhưng đa là xem thì nhiều, mua thì ít.
Đi ngang qua bưu điện, Lưu Hân Nghiên đột nhiên : "Anh Cố, Giang Tâm, hai chờ một lát, gọi điện thoại về."
Nói xong, đợi hai phản ứng, Lưu Hân Nghiên vội vã chạy .
Kiều Giang Tâm tò mò ngó trong bưu điện, lẩm bẩm: "Chị Hân Nghiên bố đều mất ?"
Cố Vân Châu liếc Kiều Giang Tâm: "Chắc là gọi cho bác sĩ Âu Dương."
Kiều Giang Tâm hiểu : "Em , Âu Dương Nhược Phi đúng ? Em chị Hân Nghiên nhắc ."
"Thế nào? Thật sự trai, ưu tú ?" Kiều Giang Tâm bộ mặt hóng chuyện.
Cố Vân Châu im lặng một lát: " là ưu tú, nhưng hợp với Hân Nghiên. Tính thanh cao, lạnh lùng, tâm tư đều dồn hết công việc. Hoàn cảnh gia đình cũng phức tạp. Hân Nghiên mà gả cho , e là cả đời chỉ thể chạy theo bóng . Như mệt mỏi lắm."
Nụ mặt Kiều Giang Tâm tắt ngấm. Cô hiểu rõ cảm giác hơn ai hết. Kiếp , chẳng cô cũng cả đời chạy theo lưng Trần Văn Đức đó .
Mãi mãi chỉ là cái bóng. Lúc ngủ là cái bóng lưng , lúc vội vã rời là cái bóng của bước chân, lúc trong phòng sách lách là cái bóng. Còn cô, vĩnh viễn lẽo đẽo theo .
Ngay cả khi cô xách đồ nặng nổi, ngã sóng soài đất, cũng chỉ , mất kiên nhẫn một câu: "Cô nhanh lên ? Lớn từng , gì cũng lóng ngóng."
Kiều Giang Tâm thoát khỏi dòng ký ức: "Thế thì đúng là hợp thật. Sống với thể chỉ vì cái 'thích' nhất thời. Vẫn là tìm đồng chí hướng. Nếu , một cứ đuổi theo, một chịu vì đối phương mà dừng , mệt mỏi lắm."
Ánh mắt Cố Vân Châu chút mờ mịt: "Đồng chí Kiều hiểu cũng nhiều thật."
Lưu Hân Nghiên từ bưu điện , tâm trạng vẻ .
"Chị Hân Nghiên, nhanh thế? Sao chuyện thêm lúc nữa?" Kiều Giang Tâm trêu.
Cố Vân Châu cũng hỏi: "Sao ? Bác sĩ Âu Dương máy ?"
Lưu Hân Nghiên lắc đầu: "Không . Nghe đang khám cho một vị lãnh đạo. Là Vu Hồng Hồng máy."
Vu Hồng Hồng?
Kiều Giang Tâm nhớ Lưu Hân Nghiên từng , Vu Hồng Hồng là tình địch của cô .
"Thôi, nữa, chúng ." Lưu Hân Nghiên hít một , lấy tinh thần.
Ba dạo cửa hàng bách hóa, dạo sân vận động, còn cả thư viện. Cuối cùng, Cố Vân Châu dẫn đường đến nhà ăn của trường Sư phạm ăn cơm.
Dạo mệt, về đến khách sạn huyện là họ lăn ngủ. Sáng sớm hôm , trời còn tờ mờ sáng, Kiều Giang Tâm thức dậy.
Cùng lúc đó, ở thôn Cao Thạch, Trần Văn Đức cũng mang theo mười đồng tiền Xa Kim Mai đưa, chuẩn đến nhà họ Trì mắt.