Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 76: Lời thỉnh cầu của Bành Chí Hoa

Cập nhật lúc: 2025-11-06 23:58:08
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không thể giúp kẻ địch đối phó với chính ... Phải tự cứu vạn vạn nghìn nghìn ... Mọi bước đường cùng đều ẩn chứa lối rẽ bất ngờ..."

 

Cố Vân Châu thầm nhẩm những lời của Kiều Giang Tâm.

 

Nhìn bóng lưng cô rời , trong đôi mắt trống rỗng của thêm một chút cảm xúc.

 

Buổi tối ăn cơm xong, Kiều Hữu Phúc theo lời bác sĩ dặn, dùng t.h.u.ố.c bột pha nước gội đầu.

 

Kiều Giang Tâm cầm chai povidone, dùng tăm bông giúp đại bá sát trùng.

 

"Giang Tâm ơi, t.h.u.ố.c tác dụng thật. Ta thấy dễ chịu nhiều lắm, cả cái đầu nhẹ bẫng."

 

Giọng Kiều Hữu Phúc chút kích động. Bị căn bệnh hành hạ bao nhiêu năm, giây phút khoan khoái khiến ông vô cùng hưởng thụ.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Kiều Giang Tâm thấy sống mũi cay cay: "Thế thì bác càng lời bác sĩ, uống t.h.u.ố.c đều đặn, kiêng khem, nghỉ ngơi đúng giờ, giữ vệ sinh, đừng gãi.

 

Sau sẽ còn hơn nữa. Chờ nó xẹp xuống , bác như bình thường thôi."

 

Kiều Hữu Phúc "Ừ" một tiếng, mắt ánh lên hy vọng: "Ta nhất định chú ý, nhớ kỹ . Chỉ cần khỏi bệnh, đừng trời nóng, kể cả mùa đông rét cắt da cắt thịt, cũng kiêng khem đầy đủ."

 

Kiều Giang Tâm bôi t.h.u.ố.c xong, vặn chặt nắp chai, sang chuyện khác.

 

"Đại bá, ban ngày bác cùng con thành phố, bác cũng con bao nhiêu tiền . Bác xem... chuyện của thím Tần ở Hứa gia động, bác sang đó một chuyến ?"

 

Bờ vai Kiều Hữu Phúc chùng xuống, tiếng nào.

 

Kiều Giang Tâm tiếp: "Con hỏi thăm , thím Tần vẫn đang xem mắt, nhận lời ai . Bác mà lòng thì nên một chuyến. Dù kết quả thế nào, ít nhất cũng để hối tiếc.

 

Bác cứ thương nhớ, chần chừ kéo dài mãi, lỡ thím Tần nhận lời , về nhà khác , lúc đó bác hối hận cũng kịp."

 

Kiều Hữu Phúc lúc mới cuống lên: "Ta... ..."

 

Ông đương nhiên là thương nhớ, nhưng đủ dũng khí.

 

Kiều Giang Tâm khuyên: "200 đồng bây giờ thể bỏ . Mình cũng riêng , nhà mới cũng đang cất, bệnh của bác cũng đang chữa. Chúng sẽ ngày càng lên, đại bá cứ ưỡn n.g.ự.c mà .

 

Cùng lắm thì còn thể tệ hơn ? Tụi con bác hối tiếc."

 

Trong mắt Kiều Hữu Phúc ánh lên vẻ kiên định: "Được! Sáng mai Hứa gia động một chuyến. Dù , cũng tơ tưởng nữa."

 

Lưu A Phương và Kiều Hữu Tài bên cạnh, vội vàng góp ý.

 

"Anh, mai mượn xe bò của ông Trình, trấn mua ít quà. Nhà họ Hứa đứa con nít mà." Kiều Hữu Tài .

 

Lưu A Phương gật gù: " đấy. Anh cứ lén hỏi ý chị , xem điều kiện thế nào. Nếu chị gật đầu, em sẽ nhờ sang mối."

 

Nói đến đây, Lưu A Phương Kiều Giang Tâm: "Anh mà ngại trai đơn gái chiếc một đến nhà, sợ dị nghị, thì đưa cả con Giang Tâm cùng."

 

Kiều Hữu Phúc vội cháu gái cầu cứu. Nhà góa bụa lắm thị phi, nếu Giang Tâm cùng thì nhất.

 

Kiều Giang Tâm vẻ mặt như trẻ con của đại bá, bật : "Được ạ, con với bác. Ai hỏi thì bảo thím Tần đây giúp con ở chợ, bác cùng con sang cảm ơn."

 

Đang chuyện thì đến.

 

"Anh Bành?" Kiều Giang Tâm gọi một tiếng.

 

Tối thế .

 

thắc mắc đến việc gì.

 

Bành Chí Hoa gật đầu chào , "À... đồng chí Kiều, tìm cô chút việc, ngoài riêng vài câu ?"

 

Kiều Giang Tâm "Vâng" một tiếng theo cửa.

 

Kiều Hữu Phúc yên tâm, ở cửa ngoài.

 

Lưu A Phương hỏi Kiều Hữu Phúc: "Anh cả, đó là khách nhà ông Trình hàng xóm ?"

 

Kiều Hữu Phúc gật đầu: "Ừ, chiều nay với Giang Tâm nhờ xe của về đấy. Chắc ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-76-loi-thinh-cau-cua-banh-chi-hoa.html.]

 

Kiều Giang Tâm chỗ đất trống, : "Anh Bành, tìm em chuyện gì?"

 

Bành Chí Hoa hạ giọng: "Là chuyện của Vân Châu."

 

"Cô với Hân Nghiên, chuyện của Vân Châu chắc cô cũng ít nhiều nhỉ?"

 

Kiều Giang Tâm gật đầu: "Em ."

 

Bành Chí Hoa : "Buổi chiều, cô cô từng gặp giống như ?

 

thể cho đó thế nào, chữa trị , đó... thế nào ?"

 

Giọng Bành Chí Hoa run, vẻ gấp gáp.

 

Kiều Giang Tâm ngẩng đầu: "Chị ... chị c.h.ế.t ."

 

Không khí như ngưng đọng .

 

Mười mấy giây , Bành Chí Hoa mới khàn giọng hỏi: "Cô... cô chị 'khỏe như vâm' ? Sao... c.h.ế.t?"

 

Kiều Giang Tâm thở dài.

 

"Hôm nay các gặp bác sĩ, chắc cũng . Tình trạng như Cố, nếu tự kiểm soát, tự bước , về sẽ càng ngày càng tiêu cực, chẳng thiết tha gì nữa, thậm chí sẽ ý nghĩ tự kết liễu đời .

 

Người em quen đây cũng . Cảnh ngộ của chị y hệt Cố. Chị cả nhà vứt bỏ, ghét bỏ, thậm chí là bức bách.

 

Chồng con chị , những chị dốc lòng dốc sức, tất cả đều đ.â.m lưng chị .

 

Người duy nhất cũng rời bỏ chị . Cả thế giới sụp đổ, chị thấy sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

 

Thế là chị chọn c.h.ế.t chung với cả nhà."

 

Bành Chí Hoa hít một ngụm khí lạnh: "Vân Châu... Vân Châu sẽ như ! Vũ khí của chỉ nhắm kẻ thù!"

 

Kiều Giang Tâm : "Vâng, chỉ sợ nhất là loại . Bệnh của Cố là 'căn bệnh' hiền lành nhất đời, vì hại ai, chỉ tự hại thôi.

 

Cho nên sự bầu bạn, cổ vũ của những bạn như các là vô cùng quan trọng."

 

Bành Chí Hoa nghĩ đến những lời Giang Tâm buổi chiều, và phản ứng của Cố Vân Châu, hạ giọng.

 

"Đồng chí Kiều, một yêu cầu quá đáng. Cô từng gặp qua bệnh nhân như , mà những lời buổi chiều cô , cảm thấy... nó tác dụng với Vân Châu.

 

Trước đây cũng khuyên nhiều lắm, nhưng chẳng ăn thua, thậm chí thấy còn bực bội, bất an hơn.

 

Tuy , nhưng quen bao nhiêu năm, cảm nhận .

 

thể ở đây lâu, sáng mai về đơn vị . Cậu cứ thế , thực sự lo lắng.

 

thể... thể thỉnh thoảng qua đây, chuyện với Vân Châu, giúp chúng ... 'khai thông tư tưởng' cho ?"

 

Kiều Giang Tâm im lặng. Cô bác sĩ tâm lý, khai thông kiểu gì?

 

Bành Chí Hoa tưởng cô . Cũng , con gái nhà nông, lúc nào rảnh, việc đồng áng trong nhà ngập đầu.

 

Anh vội vàng móc từ trong túi một xấp tiền, dúi thẳng tay Kiều Giang Tâm.

 

" nhờ cô công. Trong thời gian , việc đồng áng của cô cứ gác . Coi như thuê cô."

 

Kiều Giang Tâm giật , vội đẩy tiền : "Anh Bành, em ý đó."

 

Bành Chí Hoa đẩy trả: "Cô đúng, hôm nay phó viện trưởng Vương cũng . Bảo Vân Châu nên ngoài dạo nhiều hơn, nghĩ thoáng .

 

Cậu tối nào cũng ngủ , tinh thần ngày càng kém, càng ngày càng thích chuyện.

 

Chúng đau khổ, nhưng giúp thế nào.

 

Hân Nghiên cũng chỉ sốt ruột, mà thì thể ở đây mãi. Coi như cô giúp ."

 

 

Loading...