Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 73: Tình cờ gặp Cố Vân Châu
Cập nhật lúc: 2025-11-06 23:58:05
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn ba họ bệnh viện, lòng Kiều Giang Tâm dậy sóng. Cố Vân Châu... ... đến nông nỗi ... nghĩ những gì trải qua, Kiều Giang Tâm thấy cũng bình thường. Vốn dĩ đủ t.h.ả.m , bây giờ đúng là họa vô đơn chí.
“Bác cả, thôi. Chúng Bách hóa tổng hợp xem.” Kiều Giang Tâm gọi Kiều Hữu Phúc, nghĩ về Cố Vân Châu. Chuyện , dựa chính vượt qua thôi. Y thuật hiện tại, dường như giúp gì. Rõ ràng hôm qua vẫn còn , đột nhiên biến thành bộ dạng ? Chẳng lẽ xảy chuyện gì mà nàng ? Kiều Giang Tâm chút tò mò. Xem về tìm Hân Nghiên hỏi thăm mới .
Bên , Phó viện trưởng Vương, chờ sẵn ở bệnh viện, tiếp nhận Cố Vân Châu. Ông rõ phận của , từng là thừa kế của Cố gia thuộc quân khu Tế Châu. Cố Vân Châu ngoan ngoãn ghế, khóe miệng mệt mỏi nặn một nụ lễ phép. Phó viện trưởng Vương ngẩng đầu Lưu Hân Nghiên. Ông cũng từng công tác ở quân y viện nên quen cô. “Y tá Lưu, Tiểu đoàn trưởng Cố đây là thoải mái ở ?”
Lưu Hân Nghiên lập tức : “Phó viện trưởng Vương, là thế . Di chứng của Hai Cố dạo càng ngày càng nặng. Không do viên đạn cạnh tim ảnh hưởng . Chúng cháu lo lắng nên qua đây kiểm tra diện một nữa.”
Phó viện trưởng Vương đưa tay bắt mạch cho Cố Vân Châu: “Có những triệu chứng gì?” Lưu Hân Nghiên suy nghĩ một chút: “Anh lúc ăn cơm, tay cầm đũa mà cứ run. Còn thường xuyên quên cả hô hấp, thở nổi. Buổi tối cũng ngủ , dù chợp mắt một chút thì cũng nhanh chóng tê bì chân tay. Hơn nữa, lúc bệnh phát tác, thể cử động . Anh ăn , cố ăn vài miếng là mồ hôi lạnh vã . Anh ... ...” Lưu Hân Nghiên lo lắng liếc Cố Vân Châu, c.ắ.n răng : “Anh từng với cháu, cảm thấy sợ hãi, ngạt thở, và cảm giác như sắp c.h.ế.t.”
Đồng tử Bành Chí Hoa co rụt , kinh ngạc em của . Cố Vân Châu vẫn im như , ngoan ngoãn ghế, như một đứa trẻ ngoan, ánh mắt vẫn vô hồn. Nghe Lưu Hân Nghiên , nặn một nụ : “Không nghiêm trọng như . Ông đừng cô bậy.”
Hốc mắt Bành Chí Hoa đỏ lên. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Vân Châu là một quân nhân, sinh tử bao giờ sợ? Bất kể nhiệm vụ gì, luôn là xông lên đầu tiên. Viên đạn suýt xuyên thủng ngực, cũng hề sợ. Tại ... bây giờ...
Sắc mặt Phó viện trưởng Vương cũng trở nên ngưng trọng. Xem mạch tượng thì giống như là tình chí thoải mái, tạng phủ mất cân bằng, khí huyết hòa hợp dẫn đến khí cơ tích tụ, thông suốt. Tình cảm u uất dẫn đến ngũ tạng trong cơ thể cản trở khí cơ.
“Tiểu đoàn trưởng Cố?” “Tiểu đoàn trưởng Cố ~” Cố Vân Châu hồn, nở một nụ mệt mỏi với Phó viện trưởng Vương: “Làm phiền Phó viện trưởng Vương .”
Phó viện trưởng Vương đầy ẩn ý, khuyên nhủ: “Tiểu đoàn trưởng Cố tuổi còn trẻ, đừng suy nghĩ nhiều quá, cố gắng dưỡng bệnh, đừng tự tạo áp lực cho . Ngày thường đừng tự nhốt trong phòng, rảnh thì ngoài dạo, giao lưu với . Viên đạn ở tim của , tuy tạm thời lấy , nhưng cũng nguy hiểm như đồn đại. Chỉ cần ngày thường chú ý một chút là vấn đề gì lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-73-tinh-co-gap-co-van-chau.html.]
Cố Vân Châu mỉm gật đầu. Phó viện trưởng Vương thở dài. Đừng là Cố Vân Châu, ngay cả ông là ngoài cũng thấy đáng cho đứa trẻ . Nhà họ Cố cũng quá tàn nhẫn. Trước cần đến thì vắt kiệt sức . Đứa trẻ còn nhỏ như cỗ máy cảm xúc, ngày nào cũng huấn luyện, dồn bộ áp lực hưng thịnh của gia tộc lên vai một đứa trẻ. Con nhà mà ưu tú như , cả nhà nâng niu lên tận trời. Đằng nhà họ Cố dùng cái gọi là "giáo d.ụ.c đòn roi", Nói là sợ đứa trẻ kiêu ngạo, lơ là. Chưa bao giờ một lời khen ngợi, động viên.
Vất vả lắm đứa trẻ mới đến bước , gặp chút thất bại, nhà thiết chẳng những quan tâm, hỗ trợ, mà còn lập tức sang nâng đỡ một khác lên. Nâng khác lên thì thôi , còn đạp lên , cướp cả vị hôn thê của , đẩy về cái vùng nông thôn . Quá là con ! Cái ông già Cố ông cũng từng gặp , thảo nào thế hệ một ai nên trò trống gì.
“ kê cho ít t.h.u.ố.c dưỡng tâm an thần, sơ can giải uất (thư giãn gan, giải tỏa phiền muộn). Hy vọng thể giảm bớt đau đớn cơ thể. quan trọng nhất vẫn là bản tự nghĩ thoáng . Rất nhiều thứ xem duyên phận. Nếu thể cưỡng cầu, thì tức là duyên tới, bất kể là tình yêu tình .”
Sảnh tầng một. Cố Vân Châu yên lặng ghế chờ Lưu Hân Nghiên và Bành Chí Hoa lấy thuốc. Lưu Hân Nghiên mắt đỏ hoe, kéo Bành Chí Hoa một góc: “Anh rốt cuộc là em của Hai Cố hả? Anh Hai Cố trốn về tận cái vùng nông thôn , thể để yên tĩnh một thời gian ? Suốt ngày gửi thư, là Cố Hải Vân với Lưu Hân Duyệt thế thế nọ, thì cũng là nhà họ Cố lót đường cho Cố Hải Vân . Anh đây là sợ Hai Cố c.h.ế.t đủ nhanh đúng ? Những lời , ngoài việc Hai Cố thêm khó chịu, thì còn ích lợi gì?”
Bành Chí Hoa bực bội vò mặt: “ nào sẽ nông nỗi ? chỉ là thấy bất bình cho Vân Châu!”
Lưu Hân Nghiên thật sự chỉ cào c.h.ế.t cái gã ngốc mặt: “Anh bất bình cho Hai Cố, nên hết đến khác xát muối vết thương của ? Nói cho Hai Cố , con đàn bà sớm tối trở mặt Lưu Hân Duyệt với trai ân ái thế nào ? Nhắc nhở rằng tàn phế, nhắc nhở nhà họ Cố vứt bỏ, nhắc nhở rằng ông Cố đang dốc lực bồi dưỡng cả, nhắc nhở rằng bác trai bác gái họ Cố yêu , ngay cả vị hôn thê cũng cần nữa? Anh rốt cuộc là đang bất bình , là cố tình kích động, ép phát điên?” Giọng Lưu Hân Nghiên nghẹn ngào: “Anh rõ mà! Hồi nhỏ chúng cùng lớn lên, ai cũng mải chơi, chỉ riêng ông Cố đè sân thể d.ụ.c mà chạy. Trẻ con khác còn đang nũng trong lòng bố , thì Hai Cố ngã bầm dập, cũng phép rơi một giọt nước mắt. Chúng đều trả giá bao nhiêu mồ hôi để ngày hôm nay. Kết quả thì ? Anh đủ thống khổ , còn hết đến khác kích động ! bây giờ còn nghi ngờ là Hán gian do Cố Hải Vân cài cắm sang đây, bức c.h.ế.t Hai Cố !”
Bành Chí Hoa Lưu Hân Nghiên mắng đến mức siết chặt nắm tay, cơ hàm bạnh , nhưng thể một lời phản bác. Anh thật sự chuyện sẽ thành thế .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu Hân Nghiên cúi đầu lau nước mắt: “ cảnh cáo , nếu còn gửi cho Hai Cố mấy cái tin tức vớ vẩn đó nữa, lỡ Hai Cố thật sự nghĩ thông mà xảy chuyện gì, thì chính là do hại! Anh chính là hung thủ g.i.ế.c !”
Bành Chí Hoa cúi đầu như gà rù, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cô yên tâm. Trước là hiểu chuyện. Bây giờ mức độ nghiêm trọng , sẽ thế nữa.” Anh đầu Cố Vân Châu đang thất thần ở đằng xa: “Vân Châu nhất định sẽ vượt qua . Anh em chúng còn đang chờ về.”