Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 489: Ngoại truyện — Trần Văn Đức
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:10:27
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại một mùa hè oi ả, Trần Văn Đức vác cuốc, xách cái rổ, thửa đất nhà .
Hắn chút lảo đảo, từ bỏng , các khớp xương của co quắp dị dạng, thường xuyên uống t.h.u.ố.c giảm đau và t.h.u.ố.c kháng sinh.
Đất nhà trồng ngô và đỗ tương, thửa đất bên cạnh thì trồng lạc. Đặt cuốc xuống, Trần Văn Đức liền bắt đầu nhổ lạc ở thửa đất bên cạnh.
Bây giờ đang là mùa lạc thu hoạch, cũng nhổ nhiều, chỉ nhổ hai luống.
Mà luống cũng khá dài, một luống trồng mười sáu, mười bảy hốc lạc.
Hắn nhổ vặt củ, nhổ xong hai luống thì lạc trong rổ cũng hơn nửa.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cách đó xa, một đàn bà đang đồng, vội bỏ dở công việc chạy về phía thôn.
“Chị Chu Quý ơi, chị Chu Quý ơi, thằng sinh viên Trần trộm lạc nhà chị kìa, mau lên, là nó nhổ hết bây giờ!!”
Vợ Chu Quý thấy thế, ném cái gáo múc nước đang cầm tay, đầu chạy như bay.
“Cái thằng hổ, cũng từng học đại học đấy, dám trộm đến tận đầu lão nương! Xem hôm nay tao lột da mày !!”
Vợ Chu Quý chạy một mạch thửa đất nhà , thấy lạc nhà nhổ, cơn tức giận lập tức bốc lên tận đỉnh đầu.
“A a a a, Trần Văn Đức, cái thằng khốn kiếp, lão nương liều mạng với mày!!!!”
Trần Văn Đức vợ Chu Quý húc một cú ngã lăn đất, cũng , lập tức túm lấy tóc đối phương mà xé.
“Là nhà bà lấn đất nhà , là nhà bà bắt nạt . Trước đây nhà bà cũng lấn đất nhà , đòi , bây giờ còn lấn…”
Trận ẩu đả cuối cùng kinh động đến cả bí thư chi bộ thôn, nửa cái thôn xúm xem náo nhiệt.
Trần Văn Đức mặt đầy vết máu, dùng cái vẻ điên cuồng dễ chọc để bảo vệ lợi ích của : “Nhìn thấy , thấy , cái mốc giới động . Đất nhà là năm sào, nhà bà bốn sào, kết quả các xem, đất nhà bà sắp to bằng nhà .”
“Năm nào cày đất, nhà họ cũng cày lấn đường mương, lấn sang bên nửa luống. Hai năm gì, nghĩ tình làng xóm. Năm nay lấn thêm một luống nữa, cần ăn cơm ?”
Những vây xem bắt đầu đ.á.n.h giá hai thửa đất, đều là dân nông cả, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.
Vợ Chu Quý vẫn chối bay chối biến: “Mốc giới vẫn chôn ở đó, chúng đều cày theo mốc giới…”
Trần Văn Đức mắt đỏ ngầu: “Sự thật rành rành đây, bà thừa nhận thì ích gì? thu lạc đất của , gọi là trộm? thu lạc của , liên quan gì đến bà? Nếu bà phục, thì mời cán bộ về đo !”
Vợ Chu Quý chột : “Kể cả chúng cẩn thận cày lấn sang, thì mày cũng nhổ lạc nhà tao. Đó là lạc nhà tao trồng, đợi thu hoạch xong, mày cày đất là chứ gì.”
Trần Văn Đức như một mụ đàn bà chanh chua, cãi tay đôi với vợ Chu Quý đến đỏ mặt tía tai, c.h.ử.i rủa những lời tục tĩu. Cái vẻ điên cuồng sợ trời sợ đất đó, khiến vợ Chu Quý cũng khiếp sợ.
Cuối cùng, sự hòa giải của bí thư chi bộ, Trần Văn Đức xách cái rổ lạc đó về.
Đi ngang qua cái giếng bên đường, nhúng nửa cái rổ xuống nước, rửa sạch lạc.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Chính là nó đấy, đ.á.n.h với vợ Chu Quý, mặt cào nát bét, c.h.ử.i cho vợ Chu Quý luôn, lợi hại thật.”
“Chậc chậc chậc, dù cũng là ăn học bao nhiêu năm. Trước đây khinh thường chúng , vẻ thanh cao, bây giờ thì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-489-ngoai-truyen-tran-van-duc.html.]
Trần Văn Đức còn để tâm đến những lời chói tai đó nữa.
Xách rổ lạc rửa sạch về nhà, lấy một cái bát lớn múc lạc luộc, chỗ lạc còn đem phơi phiến đá xanh cửa.
Lạc non luộc ăn ngon, vị tươi mới, ngọt thanh. Hắn tự rót cho một chén rượu khoai lang đỏ, chậm rãi bóc lạc ăn.
Trần Văn Tú gả , gả cho một lão già góa vợ 40 tuổi, lấy 360 đồng tiền sính lễ.
Trong nhà bây giờ chỉ còn một .
Quay đầu thoáng qua cánh cửa quen thuộc, cảnh vật mắt dần mờ , như thoáng thấy một bóng gầy gò, đội chiếc mũ rơm đan, xắn ống quần, gánh đôi sọt tre bán hết hàng từ ngoài cửa bước .
“Anh Văn Đức, bút máy của hết mực ? Em mua cho lọ mực mới , xem đúng loại ~”
Giọng cô líu lo vui vẻ, khi đó cô mới 17-18 tuổi, gương mặt còn non nớt, tết hai b.í.m tóc, mồ hôi ướt lẹp bẹp tóc mái, khuôn mặt đỏ bừng, lên trông vô cùng.
Cô mang bụng bầu mà vẫn thể vác gáo múc phân bón cho ruộng, vẫn thể ghế cầm sào đập hạt dẻ, vẫn thể chống nạnh đỏ mặt tía tai cãi với trong thôn: “Văn Đức nhà là văn hóa, nhất định sẽ là nhà văn lớn. Mấy cái bản thảo đó đều thể đổi tiền. Anh là văn hóa, kiếm cơm bằng cái đầu, chữ lắm!!”
Hình ảnh chợt đổi, bóng dáng dần biến thành khuôn mặt của Xa Kim Mai. Bà với vẻ mặt mệt mỏi đang cãi với Chu Quý, cũng vì thửa đất hôm nay, cũng vì nhà Chu Quý lấn sang nhà một luống đất.
Bà gân cổ lên, đỏ mặt, c.h.ử.i tay đôi với Chu Quý, cổng nhà c.h.ử.i ngớt.
Xa Kim Mai, một chống cả ba mà hề , mà khi về nhà, chính con trai mắng là mất mặt, bà mà đau khổ rơi nước mắt.
Những giọt nước mắt đó như búa tạ nện tim , khiến khó chịu đến thở nổi.
Trước đây, luôn chê các bà tính toán chi li, chê thế giới tinh thần của họ cằn cỗi, chê họ đanh đá ồn ào, trở thành vết nhơ con luôn giữ thể diện của .
quên, quên mất sự hào nhoáng của từ mà . Hắn lấy tư cách gì mà cao ngạo xuống bà?
Bây giờ, còn các bà ở phía chiến đấu dũng, vì miếng cơm manh áo, cũng biến thành loại mà ghê tởm nhất.
Hơn nữa, cảm thấy sai. Rõ ràng là nhà Chu Quý sai, tại đây cảm thấy lý mà vẫn mất mặt chứ?
Thời gian , liên tục mơ về kiếp .
Mỗi tỉnh dậy, đều thất thần lâu.
Hắn hiểu, tại trong mơ, thể quên mất, trong những năm tháng vô danh của , chính bóng hình gầy yếu đó chống lên cả bầu trời cho , để thể vùng vẫy trong thế giới văn học mà mong .
Để đối mặt với những vụn vặt của cuộc sống và nỗi lo cơm áo gạo tiền. Hắn tư cách gì mà ghê tởm sự thô lỗ, vô tri của cô? Hắn thể đối xử lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn với cô như ?
Rõ ràng là cô cống hiến tất cả cho , hao hết tâm huyết, dựa cô mà vươn lên, mà đó, thể chán ghét cô đến thế?
Đó là vợ , là ân nhân của cơ mà…
Hắn ngửa cổ tu cạn chén rượu. Rượu hôm nay mà chát thế.
Gò má chợt lạnh, nước mắt lăn qua khóe môi, vội lột một hạt lạc ném miệng.
Đôi mắt rũ xuống là một mảng tĩnh mịch, lạc năm nay chỉ chát mà còn chút mặn.