Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 487: Đại kết cục
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:10:26
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày tiếp theo, Cố Vân Châu bắt đầu hóa thành chồng đảm đang, chỉ cần công vụ ở doanh trại bận là túc trực bên cạnh Kiều Giang Tâm.
Anh bắt đầu học bữa sáng phong phú, đổi đủ loại món ăn vặt và bữa khuya cho Kiều Giang Tâm, từ canh trứng mềm mịn đến sữa bò đặc sánh, các loại cháo mềm và đủ loại canh.
Từ điểm tâm tinh xảo ở tiệm bánh ngọt đến trái cây tươi ngon.
Chỉ cần thời gian, liền về nhà, ăn cơm xong thì cùng Kiều Giang Tâm dạo, cẩn thận thêm bớt quần áo cho cô.
Ban đêm, sẽ nhẹ nhàng xoa bụng Kiều Giang Tâm, chuyện với đứa con chào đời.
Giọng dịu dàng đó, truyền tải đầy ắp tình yêu và sự mong chờ.
Cũng Cố Vân Châu xử lý thế nào, mà bên nhà họ Cố ít đến phiền Kiều Giang Tâm. Chuyện kết hôn của cô và Cố Vân Châu, vẫn luôn là chuyện của hai .
Trước đó Cố Khánh Dũng đến tìm Kiều Giang Tâm mấy để phản đối chuyện Cố Vân Châu ở rể, nhưng từ khi Kiều Giang Tâm mang thai, ông cũng xuất hiện nữa, lẽ Cố Vân Châu ngăn cản.
Tám tháng , Kiều Giang Tâm sinh thường một bé trai nặng tám cân tại bệnh viện quân y.
Cố Khánh Dũng hưng phấn chạy tới, khi thấy ba chữ “Kiều Lệnh Khâm” giấy khai sinh của bệnh viện, ông liền ôm n.g.ự.c ngã xuống tại chỗ.
Mười phút , ông đưa lên ở phòng bệnh lầu của Kiều Giang Tâm.
Lần ngã bệnh , Cố Khánh Dũng viện suốt nửa tháng, Kiều Giang Tâm xuất viện mà ông vẫn còn ở bệnh viện.
Tiệc đầy tháng, bên nhà họ Cố đều đến. Vương Lạc tặng một đôi vòng tay vàng nhỏ, đứa cháu trai trắng trẻo bụ bẫm, ánh mắt bà đầy phức tạp.
Vừa thương yêu trìu mến, xen lẫn khó chịu, còn mang theo vài phần chua xót và cam lòng.
Đừng là ông cụ truyền thống cổ hủ chấp nhận , ngay cả bà cũng chấp nhận nổi việc đứa con trai ưu tú như của ở rể.
Càng nghĩ càng thấy tạo nghiệp, tức đến nỗi nửa đêm cũng bò dậy .
Bà thím Hai Cố và bà thím Ba Cố hùn tặng một chiếc khóa vàng nhỏ, luôn miệng những lời chúc lành.
Nhờ bà thím Hai Cố, khí bữa tiệc luôn sôi nổi.
Cố Khánh Dũng xuất viện xong vẫn từ bỏ, thường xuyên đến tìm Kiều Giang Tâm. Lần nào Kiều Giang Tâm cũng tiếp đón ông ôn hòa, lễ phép, nhưng hễ ông đưa yêu cầu gì, Kiều Giang Tâm nhẹ nhàng bảo ông tìm Cố Vân Châu.
Cố Khánh Dũng hết cách, đành sang thiết với Kiều Lệnh Khâm, đứa chắt cách hai đời .
Càng , ông càng đau khổ.
Mỗi Kiều Lệnh Khâm lanh lợi bò tới bò lui, ông thở dài trong lòng.
“ là một mầm non , còn giỏi hơn cả bố nó. Sao họ Kiều chứ? Đây rõ ràng là huyết mạch nhà họ Cố chúng mà.”
Nghĩ đến đứa chắt ưu tú như , thể quang tông diệu tổ cho nhà , khi tế tổ tảo mộ cũng về nhà họ Kiều, ông nghĩ thôi thấy khó chịu.
Ông thuần thục móc lọ t.h.u.ố.c trợ tim , đổ một viên đặt lưỡi.
Kiều Lệnh Khâm thấy Cố Khánh Dũng uống thuốc, liền nhanh chóng bò , bám chân ông, chìa bàn tay nhỏ xíu đòi.
“Cụ ơi, cụ ơi, ngon lém…”
Cố Khánh Dũng đứa chắt lớn: “ , cụ đang tức đây, nhưng tức cũng gì .”
Kiều Lệnh Khâm vươn tay giật lọ t.h.u.ố.c trong tay ông: “Ngon lém, ngon lém, cho bé ăn ~”
Cố Khánh Dũng vội giấu lọ t.h.u.ố.c lòng: “Cái cho con , nếu cho con, con hung dữ như , chắc sẽ khiến ông cháu cốt nhục chia lìa mất.”
Xuân thu tới, liễu rủ ven sông đung đưa, cành liễu nhú lên những mầm xanh non mềm mại. Hoa lê, hoa đào, hoa hạnh đua khoe sắc.
Tiệc mừng thọ 79 tuổi của Cố Khánh Dũng cũng tổ chức lớn, chỉ mời trong nhà, bày hai bàn ở Minh Trúc Trang.
Quan hệ giữa nhà họ Cố và vợ chồng Kiều Giang Tâm, Cố Vân Châu dường như tìm điểm cân bằng, bây... bây giờ sống chung hòa thuận.
Một miếng thịt cá tươi ngon đưa miệng, cảm giác quen thuộc ập đến, Kiều Giang Tâm vội che miệng chạy ngoài.
Nghe tiếng nôn ọe truyền từ ngoài cửa sổ, bà thím Hai Cố : “Đây là? Lại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-487-dai-ket-cuc.html.]
Cố Khánh Dũng đang ủ rũ, lập tức như tiếp thêm sinh khí, còn kích động hơn cả Cố Vân Châu, ông bật dậy chạy ngoài.
“Tiểu Kiều , cháu thế? Không khỏe ở ? Đi , bảo chú Lưu của cháu đưa cháu đến bệnh viện quân y. Nhìn là ăn đồ bậy bạ , đây chuyện nhỏ .”
Bệnh viện quân y.
Cố Khánh Dũng tờ giấy xét nghiệm trong tay, thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời hét dài.
“Ha ha ha ha ha, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của năm nay!”
Kiều Giang Tâm giật lấy tờ giấy xét nghiệm tay ông: “Quà gì chứ, liên quan gì đến ông? Bây giờ đang kế hoạch hóa gia đình, chúng là nhà lãnh đạo càng gương.”
Nói Kiều Giang Tâm nhíu mày lẩm bẩm, rõ ràng tránh thai , chứ?
Cố Khánh Dũng xuống vẻ đầy quyền uy: “Ta xem ai dám đụng !!!”
“Ai dám đụng đến nó, cùng luôn, xem ai dám gánh cái trách nhiệm !”
Không cho Kiều Giang Tâm cơ hội suy nghĩ, ngay trong ngày hôm đó, Cố Khánh Dũng cầm về giấy phê duyệt tình huống đặc thù.
Ông kéo tay Kiều Giang Tâm, hai mắt rưng rưng: “Ta cũng còn sống mấy năm nữa, chỉ còn mỗi cái tâm nguyện thôi. Nể tình mấy năm nay hết lòng yêu thương Lệnh Khâm, cháu sinh nó .
Tiểu Kiều , Lệnh Khâm cũng sẽ theo con đường của bố nó, quân nhân gánh vác sứ mệnh đặc thù, đối phó với thiên tai khẩn cấp, chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm.
Nếu tổ chức cho chỉ tiêu đặc biệt, cháu cứ sinh . Đây là con ruột của cháu mà, hai đứa, lỡ một đứa thể ở bên chăm sóc các cháu, thì ít nhất vẫn còn một đứa.”
Cuối cùng Kiều Giang Tâm vẫn giữ đứa bé . Ngày hôm khi cô cho Cố Vân Châu , Cố Vân Châu liền đến bệnh viện quân y phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, nộp giấy chứng nhận cho đơn vị.
Lần , bên cạnh ông bố bỉm sữa siêu cấp còn thêm một ông cụ bỉm sữa siêu cấp. Tám tháng rưỡi , Kiều Giang Tâm sinh thường một bé gái xinh xắn tại bệnh viện quân y, đặt tên là Cố Lệnh Nhàn.
Cố Khánh Dũng còn tâm trạng để ý là trai gái nữa, đói sắp c.h.ế.t , còn thời gian mà nghĩ là ăn cơm ăn bánh bao, cái ăn là .
Nhìn thấy ba chữ “Cố Lệnh Nhàn” giấy khai sinh, ông kích động đến nỗi lén lau nước mắt.
Cố Vân Châu ông lão nhỏ bé bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Người ông cao lớn mà từng ngưỡng mộ, bây giờ trở nên thấp bé hơn.
Anh nhếch mép: “Hài lòng ? Đến nỗi luôn . Lệnh Khâm họ Kiều thì là chắt của ông ? Lão già thiên vị.”
Cố Khánh Dũng vội lau nước mắt: “Ai , thiên vị, đều thích. Lệnh Khâm Lệnh Nhàn đều là con cháu nhà họ Cố chúng , dù họ Kiều thì cũng là nhà họ Cố, cháu đừng bậy mặt bọn trẻ.”
Bốn mùa trôi qua như một đoàn tàu tốc hành, kịp để hành khách xe thưởng thức hết phong cảnh ven đường, vội vã lao về phương xa.
Quốc khánh năm 1995.
Doanh trại tổ chức hoạt động mở cửa, một khu vực trong doanh trại mở cửa cho công chúng tham quan. Thông qua việc trưng bày vũ khí trang , giới thiệu văn hóa quân sự, và biểu diễn kỹ năng quân sự, để dân hiểu rõ hơn về quân đội, tăng cường ý thức quốc phòng.
Cố Vân Châu bế Cố Lệnh Nhàn mới nửa tuổi trong lòng, chỉ chiếc xe tăng ở xa xa, gì đó với Kiều Giang Tâm bên cạnh.
Cố Khánh Dũng dắt tay Kiều Lệnh Khâm gần 4 tuổi, bên bảng tuyên truyền, chỉ tấm ảnh Cố Vân Châu bên trong: “Đây là bố con, bố của con đấy. Bây giờ gọi là Sư trưởng Cố, lợi hại lắm, là niềm tự hào của nhà họ Cố chúng .”
Kiều Lệnh Khâm ưỡn ngực, giọng non nớt: “Cụ ơi, con cũng lợi hại như bố!”
Đèn hoa lên, muôn vàn vì thắp sáng bầu trời đêm.
Giang Tâm sấy khô tóc, chuẩn thu dọn đống đồ chơi mà bọn trẻ bày bừa, thì Cố Vân Châu khi dỗ con ngủ xong, bước , nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía . Cằm mật cọ hõm vai cô, hít hà mùi hương quen thuộc khiến an lòng.
“Đồng chí Tiểu Kiều, em còn nhớ ? Mười hai năm , cũng ngày hôm nay, chúng gặp đầu tiên ở thôn Cao Thạch.”
Kiều Giang Tâm lúc mới sực nhớ : “Ồ, suýt nữa thì quên mất. Chúc mừng kỷ niệm 12 năm ngày chúng quen .”
Bàn tay to của Cố Vân Châu nắm lấy bàn tay nhỏ của Kiều Giang Tâm: “Mấy năm nay, cảm ơn em vì vất vả cho gia đình . Cảm ơn em cho đủ cả nếp lẫn tẻ. Cảm ơn em cùng qua bao nhiêu năm tháng.
Anh chứng kiến em từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành của hai đứa con. Anh cũng chứng kiến những gì em hy sinh cho gia đình . Vô cùng cảm ơn cuộc đời em.
Những ngày tháng , bất kể là củi gạo dầu muối vui buồn sướng khổ, đều cùng em tiếp. Anh hy vọng mỗi sáng thức dậy thấy là em, và mỗi tối khi ngủ thấy cũng là em.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiều Giang Tâm khẽ nghiêng đầu, áp má má Cố Vân Châu: “Được, giữ “nước lớn”, em giữ “nhà nhỏ” của chúng . Chúng sẽ là hậu phương vững chắc nhất của , là tấm gương nhất cho các con, cho đến khi cả hai chúng đều tóc bạc da mồi.”