Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 484: Âu Dương Nhược Phi bị thương nặng
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:10:22
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôn lễ xong xuôi, ăn Tết ở huyện Ninh xong, mãi đến mùng mười, Kiều Giang Tâm và mới trở về Tế Châu.
Vừa về đến Tế Châu bao lâu, Bành Chí Hoa cảnh vệ viên đưa .
Lưu Hân Nghiên ôm con đuổi theo : “Các gì ? Các gì thế? Anh Bành ~”
Bành Chí Hoa đầu cũng ngoảnh : “Hân Nghiên, em về , sẽ về nhanh thôi, , ở nhà chờ .”
Kiều Giang Tâm vội vàng tiến lên giữ Lưu Hân Nghiên : “Hân Nghiên, đừng gấp, Bành mới từ chiến trường trở về, chắc chắn là hiểu lầm gì thôi.”
Cố Vân Châu với hai : “Mọi ở nhà chờ, theo xem thế nào.”
Lưu Hân Nghiên đặt hy vọng lên Cố Vân Châu, giọng cô van nài: “Anh Cố, , cũng đưa Chí Hoa nhà em về đấy.”
Cố Vân Châu gật đầu: “Sẽ.”
Mãi đến khi hai khuất, Lưu Hân Nghiên mới bật nức nở.
Kiều Giang Tâm kịp an ủi Lưu Hân Nghiên, liền tìm hiểu tin tức.
Đàm Thanh Lâm ở đầu dây bên : “Các còn ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Bác sĩ Âu Dương của bệnh viện quân y, Tết thương nặng nhập viện, hôn mê nửa tháng, hôm mới tỉnh .
Nghe xương sườn đ.á.n.h gãy mấy cái, tay chân đều gãy, là trùm bao tải đ.á.n.h ngay ký túc xá bệnh viện quân y. Nếu một bác sĩ của bệnh viện tan thấy, chừng c.h.ế.t ở đó .”
“Âu Dương Nhược Phi là quân y bệnh viện quân y trọng điểm bồi dưỡng, là cầm d.a.o mổ, phen coi như sự nghiệp của hủy một nửa .
Chuyện lớn như , thể coi trọng ?”
Kiều Giang Tâm đột nhiên nhớ ngày nhà họ Cố đến ăn cơm, Bành Chí Hoa sớm về muộn, lòng cô cũng thắt .
Cô thăm dò: “Chuyện thì liên quan gì đến Bành Chí Hoa?”
Đàm Thanh Lâm ở đầu dây bên : “Có liên quan đến , rõ, nhưng tổ chức tìm , chắc chắn là nguyên nhân. các yên tâm, đang mang quân công , nếu , ai thể gì !”
Cúp điện thoại, Lưu Hân Nghiên đang yên vội hỏi: “Giang Tâm, thế nào ?”
Kiều Giang Tâm Lưu Hân Nghiên với ánh mắt phức tạp: “Âu Dương Nhược Phi đ.á.n.h trọng thương, hôn mê nửa tháng…”
Chỉ một câu , cần thêm gì nữa.
Lưu Hân Nghiên mặt trắng bệch, phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm vô lực: “Tại như ? Tại như chứ?”
Nói xong, cô đột nhiên phắt dậy: “Anh Bành sẽ thế nào? Giang Tâm, Bành sẽ chứ?”
Kiều Giang Tâm chỉ thể giả vờ bình thản an ủi cô: “Không , Cố ở đó mà. Vả Âu Dương Nhược Phi cũng c.h.ế.t, thể nào xử b.ắ.n Bành , chẳng qua…”
Câu tiếp theo cô , nhưng cả hai đều hiểu rõ, ở một nơi kỷ luật nghiêm ngặt như quân đội, Bành Chí Hoa là phạm sai lầm lớn.
Trớ trêu , Âu Dương Nhược Phi là bác sĩ bệnh viện quân y trọng điểm bồi dưỡng, cũng quân hàm, còn lòng bệnh nhân. Chuyện đối với quân đội và bệnh nhân mà , đều là tổn thất lớn.
Huống hồ, nhà họ Âu Dương cũng dạng , Âu Dương Kiên ở phòng trang , Cao Vinh ở ban tuyên truyền, cả hai đều là cán bộ cấp cao, chắc chắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho Bành Chí Hoa.
Nếu chỉ là nhà họ Âu Dương thì , chỉ sợ là, với phận của Âu Dương Nhược Phi, thể sẽ nhiều mối quan hệ can thiệp …
Lưu Hân Nghiên nghĩ đến những lợi hại trong đó, liền che mặt thụp xuống nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-484-au-duong-nhuoc-phi-bi-thuong-nang.html.]
“Hu hu hu, đều là tại , đều là hại . Nếu vì , bây giờ vẫn đang yên ở đơn vị, tiền đồ . Hu hu, bác gái đúng, chính là một chổi, ai gần đều gặp xui xẻo, đều là hại ~”
Kiều Giang Tâm kéo cô dậy: “Sự việc còn đến mức đó, chị , thể vững vàng một chút ? Lúc mà chị hoảng loạn, thì ai lo cho Bành?
Chị thể chuyện gì cũng trông chờ khác , chính cũng lên chứ!”
Lưu Hân Nghiên tiếng quát cho sững sờ, vội đưa tay lau nước mắt: “ , thể hoảng, nghĩ cách, nhất định sẽ cách.”
Kiều Giang Tâm dịu giọng: “Bây giờ chúng cứ an tâm chờ tin tức của Cố, Cố sẽ để xảy chuyện .”
Cố Vân Châu và Bành Chí Hoa chuyến , liền ba ngày thấy về.
Lưu Hân Nghiên thể chờ đợi nữa, một đêm chờ thức trắng, cô cõng Bành Tĩnh Về tìm mà cả đời cô gặp nhất -- Phó lữ trưởng Chu, Chu Hồng.
Mọi chỉ Lưu Kiến Binh (bố của Lưu Hân Nghiên), trong một trận chiến hy sinh vì yểm trợ cho binh lính cấp rút lui, nhưng chỉ ít , Lưu Kiến Binh thoát , nhưng cõng Chu Hồng thương ở chân, nên mới b.ắ.n trúng và qua khỏi.
Lúc khi các lãnh đạo cấp bàn bạc về vấn đề nuôi dưỡng Lưu Hân Nghiên, Chu Hồng chính là một trong những nhận nuôi cô, nhưng Lưu Hân Nghiên hận ông.
Nguyên nhân bác cả và Chu Đan đối xử với cô, cũng một phần là vì cô cận với Chu Hồng, thậm chí còn cực kỳ chán ghét ông.
Chính vì Chu Hồng, bố cô mới c.h.ế.t. Cũng chính vì bố còn, cô, một phóng viên chiến trường, mới tinh thần hoảng loạn chạy đến bên chồng và trúng đạn pháo.
Cho nên, Lưu Hân Nghiên hận ông. Cô Chu Hồng áy náy với , cô cũng chuyện thể trách Chu Hồng.
Chu Hồng là lính quyền bố cô, bố cô cứu ông cũng là sự lựa chọn của chính ông .
Lưu Hân Nghiên vẫn cảm thấy, nếu Chu Hồng, bố cô đều sẽ c.h.ế.t.
Bao nhiêu năm nay, bất kể là Chu Hồng đến thăm cô, là ở những nơi công cộng, Lưu Hân Nghiên đều thể hiện rõ sự bài xích và kháng cự với Chu Hồng, thậm chí còn nhiều lời khiến Chu Hồng khó xử.
Dần dần, Chu Hồng cũng nguội lòng, mấy khi đến nữa.
Trước cổng khu nhà tập thể của sư đoàn bộ binh XX, quân đoàn 20, Lưu Hân Nghiên đợi suốt 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chờ vợ của Chu Hồng là Phương Tú Anh.
“Dì Phương ~”
Lưu Hân Nghiên cõng Bành Tĩnh Về bọc kín mít lưng, khuôn mặt gió lạnh thổi đến tái mét, lảo đảo chặn Phương Tú Anh .
Phương Tú Anh ngoài 50 tuổi, mái tóc ngắn điểm vài sợi bạc, là nhân viên nghiên cứu phát minh vũ khí của Tổng cục Trang .
Bà đương nhiên nhận Lưu Hân Nghiên, cũng là một trong ít mối quan hệ ẩn giấu .
“Hân Nghiên, cháu, cháu ở đây?” Giọng Phương Tú Anh chút ngạc nhiên.
Ánh mắt Lưu Hân Nghiên thoáng vẻ chật vật, nhưng vẫn lấy hết can đảm : “Dì Phương, cháu gặp chú Chu.”
Lưu Hân Nghiên đưa nhà. Phương Tú Anh rót cho cô một ly nóng, bảo cô bế con sưởi ấm trong phòng , còn thì đến phòng thông tin gọi điện thoại cho chồng.
Chưa đầy một tiếng , Chu Hồng lái xe về.
Chu Hồng ngoài 50 tuổi, hình phát tướng, làn da vì quanh năm dãi nắng dầm mưa mà ngăm ngăm màu đồng cổ.
Ông mặt biểu cảm Lưu Hân Nghiên, đến sô pha xuống, cử chỉ đều toát lên vẻ uy nghiêm đặc trưng của quân nhân.
Ông rũ mắt, cả toát vẻ trầm , bình tĩnh, giọng chậm: “Ta tưởng cả đời cháu sẽ đến gặp .”