Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 475: Chờ được tin chiến thắng trở về

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:10:13
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ lúc , chờ khi Kiều Cửu Vượng lụng nữa, vấn đề dưỡng lão sẽ do em Kiều Hữu Phúc và Kiều Kiến Hoa, Kiều Kiến Quốc cùng san sẻ.

 

Giờ Lôi Hồng Hoa liệt, sức khỏe Kiều Cửu Vượng cũng , vợ chồng Kiều Kiến Hoa ở nhà nấu cơm chăm sóc, Kiều Kiến Quốc bên mỗi tháng gửi về nhà 15 đồng. Kiều Cửu Vượng yêu cầu em Kiều Hữu Phúc cũng thực hiện nghĩa vụ, mỗi mỗi tháng đưa ông 15 đồng.

 

Anh em Kiều Hữu Phúc chịu. Lôi Hồng Hoa liệt thì liên quan gì đến họ, bà con cái.

 

Trước mặt ông bí thư chi bộ và Kiều Kim Thành, Kiều Hữu Phúc thẳng: “Nếu nuôi, em chúng nhiều nhất chỉ nuôi một Kiều Cửu Vượng, hơn nữa chia bốn phần, em chúng gánh hai phần, còn đừng tìm chúng .”

 

Tần Tuyết cũng xen : “Kiều Kiến Quốc gửi cho các 15 đồng là , Lôi Hồng Hoa là ruột nó cơ mà. Nó về nhà thì gánh luôn phần của Kiều Kiến Hoa, nó đưa 15 đồng, Kiều Kiến Hoa chăm sóc, tính hai em nó mỗi 7 đồng rưỡi. 7 đồng rưỡi chia cho hai ông bà già, mỗi 3 đồng bảy hào năm.”

 

Kiều Hữu Tài phản ứng : “ , lúc , chúng quan tâm Lôi Hồng Hoa, chỉ lo một . Tính theo phần của bọn họ, em chúng cũng mỗi đưa 3 đồng bảy hào năm.”

 

Kiều Cửu Vượng hai đứa con trai cho tức điên, ở cửa tiệm c.h.ử.i ầm lên.

 

Tần Tuyết lập tức chống nạnh: “Một 15 đồng, ông cũng hổ mà đòi ? Bốn thằng con trai là 60 đồng, mua lương thực cũng đủ chôn sống hai ông bà già các . Còn đòi mỗi chúng 15 đồng, ông còn mong bòn rút của chúng để phát tài ?

 

Nhà với nhà Hữu Tài gộp , một tháng đưa ông 7 đồng rưỡi, hai thằng con trai của ông một tháng đưa ông 7 đồng rưỡi, tổng 15 đồng là ông thể sống ở nông thôn . Ông hỏi khắp cái thị trấn xem, nhà ai ông bà già mà một tháng 15 đồng tiền sinh hoạt phí?

 

Còn bà vợ của ông, đó là chuyện của mấy đứa con bà . Lúc trẻ thì bắt Hữu Phúc, Hữu Tài nhà chúng nuôi vợ, nuôi con cho ông, bây giờ còn mong chúng dưỡng lão cho bà ? Chúng nợ gì bà ?”

 

“7 đồng rưỡi, ông thì lấy, thì thôi. Với những chuyện ông bà , nếu chồng lương tâm, thì sớm mặc kệ ông c.h.ế.t quách .”

 

Cuối cùng, nhờ bí thư chi bộ thôn và Kiều Kim Thành hòa giải, Kiều Cửu Vượng cũng dám càn nữa, đành ngoan ngoãn cầm 7 đồng rưỡi về.

 

Kiều Giang Tâm mới kể chuyện , trong lòng bất mãn nhưng cũng đành chịu, bởi vì dù náo loạn lên đồn công an, Kiều Cửu Vượng vẫn là cha ruột của em Kiều Hữu Phúc, mối quan hệ huyết thống thể chối bỏ.

 

Huống hồ, nhà họ Kiều còn đang mở tiệm ăn ở thị trấn, đời luôn đồng tình với kẻ yếu. Bất kể đây ông gì sai trái, cũng chỉ thấy ông bây giờ tuổi già sức yếu.

 

Cho nên, chỉ cần Kiều Cửu Vượng ầm ĩ, mỗi tháng 7 đồng rưỡi, coi như bỏ tiền miễn tai vạ.

 

Ngày tháng thoi đưa, cuộc chiến luân phiên giằng co ở biên giới từ quy mô nhỏ cấp đại đội, tiểu đoàn, sự nỗ lực hợp tác của nhiều bên, dần định.

 

Sau năm 1988, các cuộc xung đột quân sự quy mô lớn giữa hai bên tương đối ít, nhưng nghĩa là chiến đấu. Giữa hai bên vẫn giằng co, vẫn tranh đoạt các đỉnh núi đơn lẻ, chiến đấu trong hang mèo, cùng với các cuộc đối đầu quy mô nhỏ như đặc công và trinh sát hai bên thâm nhập lẫn , tiếng s.ú.n.g vẫn thường xuyên vang lên.

 

Tháng 10 năm 1989, nhiệm vụ tác chiến phòng ngự biên giới, từ gánh nặng của bộ đội dã chiến chuyển giao cho bộ đội biên phòng, quy mô cũng từ sư đoàn tăng cường đây, dần dần thu hẹp xuống quy mô trung đoàn tăng cường.

 

Đến lúc , cuộc chiến luân phiên kéo dài hơn 5 năm cơ bản dừng .

 

Đàm Thanh Lâm ba năm nay lo nghĩ nhiều, già ít. Kỳ thực ông còn trẻ hơn Cố Khánh Dũng năm sáu tuổi, nhưng ông còn mang ít bệnh cũ.

 

“Ông Đàm đến ạ, mời ông , cháu gọi chị Kiều.”

 

Triệu Tuyết, với tư cách là quản lý đại sảnh, quen thuộc với Đàm Thanh Lâm. Thấy ông bước , cô vội vàng nhiệt tình chào đón.

 

Một lát , Kiều Giang Tâm liền mang giày cao gót, lộc cộc chạy .

 

Người thấy, tiếng vọng tới.

 

“Ông Đàm ~”

 

Kiều Giang Tâm thành thục pha cho ông, ánh mắt ân cần đối phương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-475-cho-duoc-tin-chien-thang-tro-ve.html.]

Cố Vân Châu ba năm rưỡi, thời gian trôi qua, Kiều Giang Tâm cũng từ một cô gái 19 tuổi, bất tri bất giác trải qua gần bốn mùa xuân hạ thu đông, bước sang giai đoạn trưởng thành của tuổi 23.

 

Đàm Thanh Lâm cô đang chờ đợi điều gì. Mấy năm nay chỉ mấy ông già , mà Kiều Giang Tâm cũng vẫn luôn bám trụ ở Tế Châu. Cô đang chờ đợi điều gì, Đàm Thanh Lâm .

 

“Đã chờ nhiều năm như , điều cháu mong , sắp thành hiện thực .” Đàm Thanh Lâm .

 

Trong lòng Kiều Giang Tâm đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt, kinh ngạc, chua xót, khổ sở, vui mừng. Đủ loại cảm xúc xộc thẳng lên cổ họng, trướng lên hốc mắt, sống mũi cay xè, khiến cô nhất thời quên cả hít thở.

 

Mãi đến hai nhịp thở , cô mới run rẩy đưa hai tay lên che mặt.

 

Đàm Thanh Lâm vươn tay vỗ vỗ vai cô an ủi: “Đứa nhỏ ngốc, đây là chuyện . Những ngày tháng lo lắng sợ hãi qua , tất cả đều là ngày lành.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Dòng nước ấm áp ướt lòng bàn tay cô. Đây là tin , Kiều Giang Tâm nên vui mừng, nhưng cô đến mức thể kìm .

 

Hơn nửa giờ , cô cầm chiếc khăn ướt sũng lau đôi mắt sưng đỏ của , sụt sịt : “Ngại quá ông Đàm, để ông chê .”

 

Đàm Thanh Lâm từ ái : “Có gì mà chê , từng trải, cháu kiên cường .”

 

Kiều Giang Tâm vội vàng hỏi vấn đề cô nhất: “Anh Cố và khi nào thể trở về ạ?”

 

Đàm Thanh Lâm : “Nhanh thôi, tháng 3 sang năm, quyền chỉ huy tác chiến phòng ngự chiến trường biên giới sẽ giao cho quân khu địa phương. Binh lính từ các quân khu đến, đều sẽ trở về quân khu địa phương của .

 

Trải qua mưa gió và lửa đạn, Vân Châu cũng nên trở về , mang theo chiến công chồng chất của nó, tiếp nhận vinh quang đăng quang, lắng tiếng vỗ tay thuộc về nó.”

 

“Là một thầy, thực sự tự hào về nó.”

 

Đôi mắt sưng đỏ của Kiều Giang Tâm cong lên thành vầng trăng khuyết: “Anh Cố đương nhiên là lợi hại nhất .”

 

Những ngày chờ đợi đây, vô đêm tối đều nỗi sợ hãi lấp đầy, lo lắng đề phòng và canh cánh trong lòng trở thành gam màu chủ đạo.

 

Giờ đây, Đàm Thanh Lâm mang đến tin tức ngày về, sương mù trong nội tâm Kiều Giang Tâm thổi tan, đó là sự mong đợi nóng bỏng như mặt trời.

 

Ngay lập tức, Kiều Giang Tâm liền thông báo tin cho Lưu Hân Nghiên ở Ninh huyện. Đầu dây bên , Lưu Hân Nghiên như mưa.

 

“Giang Tâm, , ..... là thật ?”

 

“Trời ơi, đáng tin ? Ai cho ?”

 

Giọng điệu Lưu Hân Nghiên căng thẳng đến mức lắp bắp, đến đoạn , giọng nghẹn ngào.

 

Kiều Giang Tâm : “Đáng tin cậy! Thầy của Cố tự mang tin đến. Chị Hân Nghiên, họ sắp về .”

 

“Oa a ~... Hu hu.. Hức... Hức... Họ... Hức... Họ sắp về ... Hu hu ~”

 

Lưu Hân Nghiên ở đầu dây bên kiểm soát .

 

Kiều Giang Tâm cũng nhạo cô, bởi vì, khi tin , cô cũng chẳng khá hơn Lưu Hân Nghiên là bao.

 

“Giang Tâm, hu hu, tớ hôm nay sẽ thu dọn đồ đạc, hức, mang, mang Tĩnh Về về Tế Châu, hu, tớ bây giờ ga xem vé luôn......

 

Hu hu hu, Bành nhà tớ, còn gặp Tĩnh Về nữa......”

 

 

Loading...