Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 468: Anh muốn mãi mãi như thế này với em

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:10:06
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy Kiều Giang Tâm hổ, Cố Vân Châu bất đắc dĩ thở dài.

 

“Sau đừng đùa lung tung nữa, em là con gái, bảo vệ .”

 

Thấy Cố Vân Châu vẻ ông cụ non thuyết giáo, Kiều Giang Tâm tiến sát trêu , “Anh Cố, Bành cũng con kìa.”

 

“Anh xem, đêm hôm khuya khoắt thế , ngoài.......”

 

Cố Vân Châu bắt lấy tay nhỏ của Kiều Giang Tâm, kéo lòng, “Cho nên em xem cảnh của chị Lưu .”

 

Kiều Giang Tâm ngẩng đầu, giọng điệu mang theo ý , “Không thích em ? Đều như còn yên loạn ?”

 

Cố Vân Châu nắm lấy tay cô hôn một cái, “Còn kết hôn mà, vả lỡ em với đến với , em ? Nhỡ em gặp con trai em thực sự thích, lúc đó em hối hận cũng kịp.”

 

“Anh Cố, chuyện gì giấu em ?”

 

“Anh thì chuyện gì chứ.”

 

Cố Vân Châu dường như vô vàn lời , hai cứ thế quấn quýt đến tận nửa đêm, cho đến khi Kiều Giang Tâm dựa vai ngủ .

 

Ôm lòng, đắp chăn lên, cứ như dựa đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

 

Ngoài phòng, trời đêm đen như mực, lấp lánh bầu trời xa xôi, theo thời gian trôi , chân trời bắt đầu xuất hiện một tia sáng mỏng manh, sắc đen bắt đầu nhạt dần, chuyển sang màu xanh lam, phía đông chân trời hửng lên màu trắng bạc.

 

Kiều Giang Tâm trong giấc ngủ khẽ run hàng mi, giây tiếp theo, hai mắt từ từ mở , trong mắt là vẻ ngây thơ tỉnh ngủ.

 

“Tỉnh ?”

 

Giọng Cố Vân Châu mang theo vẻ khàn khàn.

 

“Ủa, trời sáng ?”

 

“Tối qua chúng chuyện đến mấy giờ ?” Kiều Giang Tâm ngáp một cái hỏi.

 

Cố Vân Châu rút cánh tay , hoạt động khớp xương một chút, “Không xem giờ, ít nhất cũng một giờ hơn.”

 

“Anh chứ? Có em gối đầu tay ?”

 

“Không , dậy ăn sáng với , lát nữa về bộ đội, nhiệm vụ phỏng chừng thời gian lâu.”

 

Hai đơn giản rửa mặt đ.á.n.h răng xong liền cửa, ở một quán ăn sáng ven đường, Kiều Giang Tâm và Cố Vân Châu mỗi bưng một bát cháo kê, tay cầm cái bánh trứng rót.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Cố Vân Châu c.ắ.n một miếng bánh trứng rót, rõ lời, “Không ngon bằng em .”

 

Kiều Giang Tâm nhỏ giọng , “Sau chỉ cần thời gian, ăn, em liền cho .”

 

Cố Vân Châu mãn nguyện, “Được, cái miệng của em nuôi càng ngày càng kén, ăn quen đồ em , ăn thứ khác cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.”

 

Kiều Giang Tâm kiêu ngạo hất cằm, “Đó là đương nhiên, em chính là Kiều đầu bếp thần sầu.”

 

Cố Vân Châu chiều chuộng cô, “Ừ, em là Kiều đầu bếp thần sầu.”

 

Đang ăn, Kiều Giang Tâm với Cố Vân Châu, “Anh Cố, đây em ở thôn Cao Thạch, lấy chồng, tìm đối tượng, cũng kết hôn .”

 

Cố Vân Châu gật đầu, “Ừ, lo sốt vó, lúc đó còn mượn cớ lên thủ đô phẫu thuật, bám riết lấy em, em mới miễn cưỡng gật đầu.”

 

Kiều Giang Tâm , “Cũng may là , chứ nếu đổi thành khác, cho dù phẫu thuật, cho dù bám riết, em cũng sẽ gật đầu. Em thật sự tìm đối tượng kết hôn, em cảm thấy kết hôn dính líu đến quá nhiều chuyện phiền phức, còn hạn chế tự do của em, em chịu nổi sự bó buộc đó, cho nên cũng khao khát tình yêu, em chỉ sống cuộc sống của riêng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-468-anh-muon-mai-mai-nhu-the-nay-voi-em.html.]

 

Nói đến đây, Kiều Giang Tâm mắt , “ đó là , thật sự , luôn cảm thấy là em kéo khỏi bóng tối, nhưng đối với em cũng thôi, cũng cứu vớt em, em một nữa tin rằng, em cũng thể khác trân trọng. Em vẫn luôn cho rằng, em sống một mới là vui vẻ nhất, nhưng em phát hiện, hai thể còn vui vẻ hơn một , hỏi em cái gì ? Em mãi mãi như thế với ......”

 

Cố Vân Châu phì , “Đợi trở về, sẽ nộp báo cáo kết hôn lên bộ đội.”

 

Kiều Giang Tâm tươi rạng rỡ, “Vâng, nhưng đến nhà em, em đến nhà .”

 

Ăn sáng xong, Cố Vân Châu đưa Kiều Giang Tâm về tiệm, “Được , đây.”

 

Kiều Giang Tâm gật đầu, “Anh , em cũng tiếp khách kiếm tiền đây.”

 

Đứng ở cửa theo bóng xa, nụ mặt Kiều Giang Tâm tắt dần, hốc mắt đỏ hoe.

 

Ngẩng đầu mặt trời đang từ từ lên cao, sắp đến giờ đón khách, Kiều Giang Tâm chớp chớp mắt, trong tiệm.

 

“Chị dâu, sáng nay mấy bàn đặt ~”

 

Ở một nơi khác, Cố Vân Châu năm ngày, Cố Khánh Dũng mới tin biên giới.

 

Ông hỏi vì Cố Vân Châu biên giới mà thông báo cho ông, nếu ông , thì chính là cố tình giấu ông.

 

Ném tập tài liệu trong tay xuống bàn, Cố Khánh Dũng hét ngoài, “Tiểu Lưu, Tiểu Lưu.”

 

Cảnh vệ viên Tiểu Lưu đẩy cửa bước .

 

“Thủ trưởng.”

 

“Chuẩn xe, đến chỗ lão già Đàm Thanh Lâm cho !!”

 

Lên xe, Cố Khánh Dũng vẫn nén cơn tức trong lòng, nghiến răng nghiến lợi , “Cái lão già Đàm Thanh Lâm , chuyện như cũng dám giấu , mới là ông nội của Vân Châu, lão là ngoài, quản rộng !”

 

Đàm Thanh Lâm đối với sự xuất hiện của Cố Khánh Dũng, một chút cũng ngoài ý .

 

“Ông ?”

 

Cố Khánh Dũng hung hăng ném tập tài liệu mặt Đàm Thanh Lâm, “Ông chuyện đấy!”

 

Đàm Thanh Lâm bình tĩnh rót cho Cố Khánh Dũng một ly , “Đến, uống , hạ hỏa .”

 

“Tuổi cao như , học , lo nhiều chuyện thế gì, lo chuyện bao đồng cũng là chuyện .”

 

Cố Khánh Dũng mặt đen sì xuống, “Lo chuyện bao đồng chính là ông đấy, ông quên , Vân Châu là của Cố gia!”

 

Đàm Thanh Lâm thong thả , “Vậy thì ông càng nên tự kiểm điểm , vì nó đối với Cố gia lạnh nhạt như , ngay cả tin tức xin tiền tuyến biên giới cũng cố tình giấu Cố gia?”

 

Cơn tức giận mặt Cố Khánh Dũng tan , tấm lưng thẳng tắp còng xuống, cả toát vẻ mệt mỏi.

 

Đàm Thanh Lâm và Cố Khánh Dũng cũng là chiến hữu mấy chục năm, bộ dạng của lão chiến hữu, tuy trong lòng bất bình học trò, nhưng lão chiến hữu cũng chút nỡ.

 

“Ai, ông ông xem, lúc trẻ là một thằng nhóc trời sợ đất sợ, sắp già bắt đầu chơi trò âm mưu quỷ kế? Vân Châu là một đứa trẻ như , đều ông hại thành cái dạng gì ?”

 

“Ông còn nhớ đầu tiên ông đưa nó đến quân khu, nó mặt gọi một câu ? Nó , ông nội cháu là đại hùng. Nó ngẩng đầu ánh mắt của ông, tràn ngập ngưỡng mộ và kiêu ngạo, giống như đang , xem , đây là ông nội của .”

 

Giọng Cố Khánh Dũng mang theo vẻ bất lực, “ , nó vẫn luôn nỗ lực công nhận, mỗi từ sân huấn luyện xuống, ánh mắt tràn ngập mong chờ của nó , vẫn luôn nhớ kỹ. Nó là một đứa trẻ ưu tú, nhưng xung quanh quá nhiều vỗ tay cho nó, sợ nó kiêu ngạo.”

 

Đàm Thanh Lâm tức giận , “Cho nên, ông, ông nội mà nó ngưỡng mộ, liền luôn chèn ép nó, hạ thấp nó? Làm nó bao giờ nhận một câu khẳng định nào từ ông. Sau , ông càng bỏ rơi nó, ông cũng đừng lấy vợ chồng Cố Hồng Bân cớ, sự ngầm đồng ý của ông, bọn họ dám như .”

 

 

Loading...