Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 465: Chí Hoa, Lưu Hân Nghiên có thai
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:10:03
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Giang Tâm tức giận lườm chị một cái, “Chị là tự dọa , chị xem bây giờ lo lắng vớ vẩn một hồi, suýt nữa đứa bé trong bụng dọa cho xảy chuyện.”
“Sau như nữa, việc chị cần nhất bây giờ là giữ tâm trạng thoải mái, dưỡng thai cho , giờ Bành cũng tin tức , chị cũng yên tâm, hai ngày nữa em về Tế Châu, để cho chắc ăn, chị vẫn nên ở bên .”
“Ngày thường thì đấu võ mồm với A Lệ, Thái Tiểu Huệ, nếu cơ thể gì thoải mái còn Vương phó viện trưởng ở đây, cái đám yêu ma quỷ quái ở Tế Châu , em chọc nổi, trốn thì cứ trốn.”
Lưu Hân Nghiên lời, “Được, chị em hết.”
Nói , chị nhíu mày, “Để chị mà đứa nào tung cái tin đồn thất đức như , chị sẽ ngày nào cũng thắp nhang trù ẻo nó.”
Kiều Giang Tâm hừ lạnh một tiếng, “Hoặc là Âu Dương Nhược Phi, hoặc là nhà bác cả của chị, chị gây thù chuốc oán với ai khác , ngoài hai nhà đó thì còn ai đây nữa?”
Hai ngày , Cố Vân Châu hao hết tâm tư mới liên lạc với Bành Chí Hoa.
Bành Chí Hoa đầu và chân đều quấn băng vải, đưa đến văn phòng bệnh viện biên phòng.
Mặt đầy bụi đất, vết m.á.u khô bên tai như một con giun đất dữ tợn, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn kiên định, quân phục rách nát, làn da lộ ngoài đầy vết trầy xước và bầm tím.
Người quân nhân trung niên từng hỏi thăm Bành Chí Hoa chỉ chiếc điện thoại bàn, “Nhanh lên nhé, ở bên ngoài.”
Bành Chí Hoa nhíu mày, cầm lấy ống , “Alo ~”
Đầu dây bên , Cố Vân Châu thấy giọng Bành Chí Hoa, ngữ khí vội vàng, “Chí Hoa, là , Vân Châu đây.”
Vẻ phòng trong mắt Bành Chí Hoa tức khắc tan biến, “Vân Châu, hù ~”
Cố Vân Châu đợi Bành Chí Hoa mở miệng hỏi, “Chí Hoa khỏe ?”
Trong giọng của Bành Chí Hoa tràn đầy vẻ thê lương, “Vân Châu, chúng đây, thật hạnh phúc......”
“Anh ? Rừng cây á nhiệt đới ở đây kín kẽ hở, chân là đầm lầy thể khiến lún xuống bất cứ lúc nào, đầu là mạng lưới hỏa lực đan xen..... Mỗi một bóp cò, đều là sự va chạm giữa sinh và tử..... Dãy núi trập trùng, cỏ cây rậm rạp, trong khí là mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g và mùi hôi thối, nơi giống với huấn luyện dã ngoại của chúng đây, mức độ nguy hiểm so với các nhiệm vụ ......”
Lâu như , Bành Chí Hoa mãi đến khi chuyện với em của , mới cảm nhận sự mệt mỏi, vết thương , trong lòng ngập tràn sự hoảng hốt của sống sót tai nạn, hễ nhắm mắt là thể nhớ tới hình ảnh em kề vai sát cánh ngã xuống, sự áy náy và bi thống cuộn trào trong nội tâm.
Cố Vân Châu đợi xong, chỉ một câu.
“Chí Hoa, Lưu Hân Nghiên thai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-465-chi-hoa-luu-han-nghien-co-thai.html.]
Đôi đồng tử vằn tơ m.á.u của Bành Chí Hoa nháy mắt trợn tròn, yết hầu lên xuống, một lúc lâu mới khàn giọng hỏi, “Cô , cô khỏe ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cố Vân Châu , “Cô , Chí Hoa, cưới mà thai, hẳn là mà, bây giờ tạm thời chăm sóc giúp , nhưng nhất định trở về.”
Bành Chí Hoa vành mắt đỏ hoe, cánh mũi co , “Vân Châu, em dám đảm bảo, nhiều hành động, chúng đều mang theo túi đựng xác , di thư cũng sẵn , đồng đội bên cạnh, thể hôm qua còn ở đây, hôm nay còn nữa. Từ cuối năm ngoái đến giờ, em mới qua đây đầy bốn tháng, thống kê của điểm đồn trú, hy sinh hơn 100 .”
“Vân Châu, nếu, em là nếu, nếu em về , nể tình chúng từ nhỏ lớn lên cùng , Hân Nghiên và đứa bé, thể giúp chút nào thì giúp...... Anh cũng , ba em và em là gia đình tái tổ hợp, bây giờ ba em còn, em và chị gái em bên đó, chắc là trông mong gì, họ hàng quê nhà, chúng cũng qua nhiều.” Cố Vân Châu ngờ, tình huống của Bành Chí Hoa còn nghiêm trọng hơn tưởng, chỉ thể cố gắng tạo áp lực, cổ vũ cho , “Chí Hoa, cho dù thể giúp đỡ, cô mang theo một đứa con, bảo cô ? Cô mới từng tuổi, cô còn tìm khác ? Dù tìm thì thể tìm nào ? Lỡ bắt nạt con của thì ? Hơn nữa tình huống của cô cũng , cô cũng nào, nhà bác cả thà còn hơn, vì chuyện cưới mà thai, nhà bác cả của cô tìm cô gây sự nhiều . Nếu cũng về, tự nghĩ xem, cô thể chịu đựng ?”
Ngón tay Bành Chí Hoa nắm micro run nhè nhẹ, trong đầu hiện lên hình ảnh Lưu Hân Nghiên cả nhếch nhác, dắt một đứa bé con, co cổ chỉ chỉ trỏ trỏ dám ngẩng đầu.
Trong nháy mắt, m.á.u sôi trào lên.
“Vân Châu, em nhất định sẽ cố gắng trở về, các tiên giúp em chăm sóc cho họ.”
Giọng mang theo sự kiên định.
Cố Vân Châu thở phào, “Được, chuyện trong nhà cứ yên tâm, ngoài , ở bên đó nếu chuyện gì, cứ tìm XX, là chiến hữu của sư , bên Tế Châu , sẽ nghĩ cách......”
Cúp điện thoại, Cố Vân Châu gọi cho Đàm Thanh Lâm.
“Lão sư, nhanh chóng lên cấp , ở quân khu Tế Châu..... quá chậm.....”
Cố Vân Châu lời , Đàm Thanh Lâm nháy mắt liền hiểu ý , “Con xin biên giới? Vì Bành Chí Hoa ?”
Cố Vân Châu thấp giọng , “Phải, cũng , nguyên nhân nhiều.”
“Thứ nhất, con yêu tổ quốc của con, cũng yêu sự nghiệp của con, con tự hào vì là quân nhân, hiện tại quốc gia gặp nạn, con lý nên mang lòng trung thành và trách nhiệm với tổ quốc, với nhân dân, nghĩa vô phản cố tiến lên! Thứ hai, là một chiến sĩ, vì bảo vệ chủ quyền quốc gia và lãnh thổ vẹn mà cống hiến, từ đó đạt vinh quang và công huân tương ứng, lưu dấu ấn huy hoàng trong lịch sử quân đội và sự phát triển của quốc gia, đây là ước mơ của con. Thứ ba.......”
Đàm Thanh Lâm ngắt lời , “Con đừng đường hoàng như , con cứ thẳng là con kiến công lập nghiệp, thăng tiến, đưa Bành Chí Hoa trở về là ?”
Khóe miệng Cố Vân Châu giật giật, “Vậy lão sư, ngài gì với con ?”
Đàm Thanh Lâm hít sâu một , “Con nghĩ thầy thể gì? Một chiến sĩ, thầy thể ngăn cản chiến trường ? Đứa trẻ tiến lên, thầy thể kéo nó ?”
Vẻ mặt căng thẳng của Cố Vân Châu nháy mắt thả lỏng, mày từ từ giãn , “Lão sư, bên nhà họ Cố mà , với cái tính thích kiểm soát của ông nội con, tất sẽ ngăn cản, con tiếng của riêng , thoát khỏi Cố gia, biên giới, con nhất định . Chỉ từ chiến trường trở về, nền tảng của con mới thể vững chắc. Biên giới tuy nguy hiểm, nhưng cơ hội cũng nhiều, chờ con trở về, lý lịch và thành tích của con sẽ là món quà nhất con báo đáp thầy.”
Đàm Thanh Lâm im lặng một lúc, “Con quyết định, thì , bất kể thế nào, lão sư đều hy vọng con thể bình an trở về.”