Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 461: Rút củi dưới đáy nồi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:09:59
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày thứ ba, Âu Dương Nhược Phi đến Bệnh viện Trung tâm một chuyến.
Kết quả là Lưu Hân Nghiên Kiều Giang Tâm cho xuất viện từ chiều hôm .
Trong lòng dấy lên một dự cảm lành. Thậm chí chút hối hận, lẽ hôm qua nên đến ngay, bởi vì cũng ghét Kiều Giang Tâm.
Anh cảm thấy Kiều Giang Tâm dễ ảnh hưởng đến quyết định của Lưu Hân Nghiên. Thậm chí cho rằng, sở dĩ và Lưu Hân Nghiên nông nỗi , ngoài Bành Chí Hoa , chính là Kiều Giang Tâm.
Giữa trưa, đến quán Minh Trúc Trang ăn cơm.
Triệu Tuyết nhận : “Đồng chí Âu Dương, mời .”
Cô rót cho loại xuân mà thích, đưa thực đơn lên.
Âu Dương Nhược Phi liếc mắt quầy thu ngân. Đứng ở quầy là một phụ nữ xa lạ, chính là vợ của Chu Khang, Kiều Giang Tâm tạm thời kéo đến giúp.
Anh giả vờ vô tình hỏi: “Ủa, quản sự Lưu của các cô ?”
Triệu Tuyết đáp: “Quản sự Lưu nghỉ ạ.”
Giọng Âu Dương Nhược Phi mang theo một tia quan tâm: “Cô ... vẫn khỏe ?”
Triệu Tuyết : “Không ạ, chị , nên trong quán khác.”
Tim Âu Dương Nhược Phi thót lên, cố gắng đè nén vẻ khác lạ: “Đi ? Là ý gì?”
Triệu Tuyết nhớ lời Kiều Giang Tâm dặn, thành thật : “Hình như là Dương Thành bán bánh cuốn . Nghe buôn bán đắt hàng lắm, dùng xe ba gác kéo bán, một ngày bán mấy xe, tiền đếm xuể.”
Giọng Âu Dương Nhược Phi lạc : “Đi Dương Thành... bán bánh cuốn?”
Triệu Tuyết "ừ" một tiếng: “ , vội lắm, là chậm một ngày là mất mấy trăm bạc. Sáng hôm qua thu dọn đồ đạc .”
Âu Dương Nhược Phi bật dậy, ném thực đơn lên bàn, bực bội chống nạnh qua hai vòng.
“Đi thật ?” Anh chằm chằm Triệu Tuyết.
Triệu Tuyết gật đầu: “Đi thật ạ. Đi Dương Thành bán bánh cuốn.”
Âu Dương Nhược Phi suýt nữa thì bùng nổ. Anh nỗ lực nhiều như , tính toán đủ đường, nào là bên Cao Vinh, nào là dư luận, nào là lợi dụng Vu Hồng Hồng bọn họ, cả bên Bành Chí Hoa.
Tốn bao nhiêu tâm tư, ngàn tính vạn tính, khó khăn lắm mới thấy chút ánh rạng đông, khó khăn lắm mới sắp thành công đến nơi, chỉ còn thiếu một bước chân nữa thôi.
Anh cũng tính đến, Kiều Giang Tâm chơi trò "rút củi đáy nồi", đưa mất.
Bây giờ còn chơi cái rắm gì nữa?
Dù cho Âu Dương Nhược Phi tính tình đến mấy, cũng kìm cơn giận, cao giọng: “Quán Minh Trúc Trang ăn như , cô còn đang mang thai, chạy tới Dương Thành bán bánh cuốn?”
“Y tá quân y viện đang , chạy đến đây phục vụ, bây giờ chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó bán bánh cuốn?”
“Đầu óc cô nghĩ cái gì ? Trong đầu Kiều Giang Tâm chứa cái gì? Nó Hân Nghiên đang m.a.n.g t.h.a.i ? Nó dắt Dương Thành bán bánh cuốn ở cổng nhà máy?”
“Đầu nó sét đ.á.n.h ? Nó nghĩ cái gì ? Lỡ xảy chuyện gì nó chịu trách nhiệm nổi ?
Với ... bánh cuốn là cái quái gì???”
Triệu Tuyết Âu Dương Nhược Phi đang như biến thành một khác mặt , ngơ ngác : “Em cũng ... Chắc là dùng ruột heo nấu với miến...”
Âu Dương Nhược Phi biểu cảm của Triệu Tuyết, lập tức bình tĩnh .
“Ngại quá, kích động quá. là vì quá lo lắng cho Hân Nghiên. Chắc cô cũng , với cô lớn lên cùng , trong lòng , cô như em gái . Lần tự dưng thấy , mà cô còn đang mang thai, nên nhất thời kiểm soát cảm xúc.”
Triệu Tuyết thở phào: “Em hiểu, em hiểu mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-461-rut-cui-duoi-day-noi.html.]
Âu Dương Nhược Phi khôi phục vẻ ôn hòa: “Vậy cô cách nào liên lạc với họ ? Số điện thoại địa chỉ cũng ?
Chắc là nhất thời hứng lên, qua đó , chắc cũng sẽ về thôi đúng ?
Với , quán Minh Trúc Trang lớn thế , Kiều Giang Tâm thể nào bỏ mặc luôn chứ? Cho nên khi nào họ đùa ?”
Triệu Tuyết lắc đầu: “Em . Chị chủ Kiều chỉ là Dương Thành bán bánh cuốn ở cổng nhà máy, ngoài gì thêm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Âu Dương Nhược Phi cơm cũng ăn, đùng đùng bỏ .
Ra khỏi Minh Trúc Trang, tức giận đá một phát cột điện bên đường.
Nửa đường Trình Giảo Kim nhảy . Anh tức c.h.ế.t mất.
những lời Triệu Tuyết , cũng chỉ tin một nửa. Anh đoán, khi nào Kiều Giang Tâm nghi ngờ điều gì, nên cố tình đưa trốn .
Sắc mặt Âu Dương Nhược Phi âm trầm, càng nghĩ càng thấy đúng là như , phổi cũng sắp nổ tung.
Tại cả thiên hạ đều đang chống thế .
Một nơi khác, Bành Chí Hoa đang khom chạy băng băng trong rừng. So với ba tháng , da thô ráp và đen sạm, môi khô khốc nứt nẻ rướm máu.
Tiếng thở dốc hổn hển vang lên rõ mồn một trong khu rừng yên tĩnh. Ánh mắt sắc bén, cảnh giác quét bốn phía. Thấy xa xa phía bóng thấp thoáng, tiếp tục lao về phía .
Quân truy đuổi phía bám càng lúc càng sát. Bành Chí Hoa như một con báo săn, nhanh chóng vung tay lao về phía . Cành gai cào rách mặt , nhưng dường như cảm thấy đau đớn.
"Đoàng!" một tiếng, một viên đạn sượt qua vai , găm cây bên cạnh.
Bành Chí Hoa lập tức lăn một vòng sang bên. Chỗ bốc lên một làn khói mỏng.
Cách đó xa, mấy đàn ông mặc đồ rằn ri, đầu đội lá cây, đang bò mặt đất, căng thẳng quan sát Bành Chí Hoa.
Bành Chí Hoa một thủ thế kỳ lạ về phía , ý bảo tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàn cảnh mắt cây cối rậm rạp, tầm hạn chế, vẫn đạt đến tầm b.ắ.n chuẩn xác nhất.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Một giây khi tiếng đạn vang lên, đồng tử Bành Chí Hoa co rụt , phản xạ điều kiện bay sang ngang.
Cùng lúc đó, tiếng s.ú.n.g "đoàng đoàng đoàng" vang lên, những mặc đồ rằn ri yểm trợ xung quanh nổ súng.
Viên đạn mang theo luồng khí nóng rực sượt qua đỉnh đầu Bành Chí Hoa, tiếng rít chói tai như nổ ngay bên tai.
Mãi đến khi tiếng bước chân dừng mặt : “Hoa Tử, ?”
Bành Chí Hoa ngẩng đầu nhổ cọng cỏ trong miệng , một bàn tay vỗ lên vai : “Cậu nhóc , cũng đấy! Lúc khi nhảy dù xuống, còn tưởng là ấm con ông cháu cha nào đến đây để mạ vàng kiếm công lao. Không ngờ cũng bản lĩnh thật!”
Nói xong, một tràng ha hả vang lên.
Bành Chí Hoa . Đến bây giờ vẫn còn hoang mang, tại tự dưng điều đến đây, cùng một đội ngũ xa lạ, chút ăn ý nào, để chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm như .
Lúc mới đến, xa lánh, nhưng một thời gian dài ở chung, cuối cùng cũng tiếp nhận.
“Chỗ đóng quân của đối phương, dò xét rõ ràng ?”
“Rõ . Cách đây bốn cây về phía . Trừ mấy tên lính gác , bọn chúng ít nhất còn mười ba, mười bốn tên nữa.”
Người đàn ông dẫn đầu im lặng một lúc: “C.h.ế.t tiệt, tình hình biến . Phải xin chỉ thị cấp . Đi, chúng rút về .”
Dưới ánh mặt trời gay gắt, chiếc ô tô dừng tại một điểm đóng quân trang nghiêm. Đập mắt là những tòa nhà bố cục quy củ, tường ngoài sơn màu xanh quân lục gần giống với màu núi non xung quanh. Xa xa sân huấn luyện, tiếng hô khẩu hiệu vang trời.
Bành Chí Hoa theo đội ngũ , một đàn ông trung niên với khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén bước tới: “Cậu chính là phái đến từ quân khu Tế Châu năm ngoái...”