Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 445: Minh Trúc Trang Khai Trương

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:08:48
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm là ngày Minh Trúc Trang khai trương, đều bận tối mắt tối mũi.

 

Không ít nguyên liệu bán thành phẩm đều sơ chế . Triệu Tuyết và mấy tuyển từ dẫn theo vài nhân viên phục vụ mới tuyển bắt đầu phân công công việc và chia khu vực phụ trách. Ngay cả Lưu Hân Nghiên cũng chạy tới chạy lui chỉ huy.

 

Mọi thứ chuẩn xong xuôi, 10 giờ sáng hôm , Minh Trúc Trang chính thức khai trương. Buổi sáng hôm đó năm bàn khách: Chu Khang và bên công ty vận tải của họ một bàn lớn, Cố Vân Châu tiếp đãi thầy giáo Đàm Thanh Lâm, vài vị trưởng bối và cả Cố Khánh Dũng một bàn, ba bàn còn là khách thấy quảng cáo dán ở ngoài mà tìm đến.

 

Chu Khang và nhóm Đàm Thanh Lâm vốn dĩ là nể mặt Cố Vân Châu mà tới. bước Minh Trúc Trang, thấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục thống nhất, cử chỉ nho nhã lễ độ, cách bài trí xung quanh, những bức tranh treo tường, tấm bình phong đặt giữa sảnh... so với các quán ăn thông thường, thể là yên tĩnh lịch sự, mà là quá mức tao nhã.

 

Nghệ nhân mang lên cho các vị khách. Trong góc phòng điểm một nén đàn hương thoang thoảng, càng tăng thêm khí cổ điển, lịch lãm kiểu Trung Hoa, khiến bất giác thả lỏng.

 

Cuốn thực đơn đầu tư chế tác đắt tiền đưa lên. Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của thực khách chính là những bức tranh minh họa sống động như thật menu.

 

Đàm Thanh Lâm mỉm , giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Vân Châu , tiệm của đồng chí Kiều đây đúng là đầu tư tâm huyết. Phục vụ nhân dân mà, gì khác, chỉ riêng cái khí , cách phục vụ , dù nếm thức ăn, cũng cho 70 điểm .”

 

Một lão giả cùng Đàm Thanh Lâm cũng gật gù, “Ừm, tĩnh lặng giữa chốn ồn ào, văn nhã, hợp với mấy lão già chúng .”

 

Cố Khánh Dũng cũng là chỗ quen cũ với Đàm Thanh Lâm và mấy vị , , ông vô thức liếc thực đơn... Mẹ kiếp, đắt thật.

 

Cố Vân Châu và bàn của thì thích khí, còn bàn của Chu Khang chú ý đến mấy cái tên món ăn kêu. Bọn họ nghề vận tải, chỉ mong cầu một điềm lành, phát tài.

 

“Tốt! Cho chúng món móng heo kho tàu ... , Vận may đầu.”

 

“Ui, cái hình vẽ món thịt kho tàu ? Đẹp thật, như đồ thật . Lại còn tên là Rực rỡ, ghê.”

 

“Chu ca, Chu ca, món nữa, Chiêu tài tiến bảo, còn món gà hầm hạt dẻ .”

 

“Gì mà gà hầm hạt dẻ, gọi là Đại cát đại lợi.”

 

“Ha ha ha, thím dâu (chỉ KGT) cũng đặt tên thật. Nếu hình minh họa, đúng là Đại cát đại lợi là món gì.”

 

Thức ăn dọn lên.

 

Đám Chu Khang các món ăn bày biện tinh xảo mắt, “Chậc chậc chậc, hổ là tiệc tư gia cho khách hàng cao cấp, ngay cả cách bày biện cũng là hàng tỉ mỉ.”

 

Bên bàn Cố Khánh Dũng cũng cái bếp lò nhỏ bàn, “Còn ăn nấu ?”

 

Cố Vân Châu hiếm khi sắc mặt , giải thích: “Ông hiểu , cái gọi là lẩu om ( nồi). Hôm nay trời cũng lạnh, để tránh thức ăn bưng lên vài phút là nguội, thế thể thong thả ăn ?”

 

Thức ăn lên đủ, Kiều Giang Tâm dẫn vài nhân viên phục vụ mang tặng mỗi bàn một ấm canh thịt dê hầm, chính là món canh trứ danh của Thực Hương ở Ninh huyện.

 

Quả nhiên, món canh trứ danh nhận lời khen ngợi nhất trí từ các thực khách.

 

Nhiếp ảnh gia mời từ giơ máy lên, chụp một tấm bóng lưng của bàn Cố Khánh Dũng.

 

Bên đang tiếp đãi, bên thêm một bàn khách tới. Kiều Giang Tâm vốn nhận thêm, nhưng đối phương chỉ là một cặp tình nhân, gọi hai món, nghĩ bụng ngày đầu khai trương nên cũng từ chối.

 

Đợi đến trưa khi khách về hết, Kiều Giang Tâm mới thời gian ăn cơm cùng Đặng sư phó và . Cố Vân Châu Kiều Giang Tâm và cơm lia lịa, thấy mà đau lòng.

 

Anh lưng bóp vai cho nàng, “Vất vả lắm ?”

 

Kiều Giang Tâm ăn lắc đầu, “Cũng vất vả lắm, đồ ăn đều cắt xong, rửa sạch , chỉ việc xào nấu thôi. Hơn nữa Đặng sư phó và mới là chủ lực.”

 

Nghĩ ngợi một lát, Kiều Giang Tâm tiếp, “Mà đây em còn tính tiêu tiền đăng quảng cáo Nhật báo Tế Châu để tuyên truyền cho tiệm, giờ xem cần thiết nữa.”

 

Cố Vân Châu hiểu ý Kiều Giang Tâm, “Hôm nay trừ bàn của Chu Khang và thầy, khách vãng lai cộng thêm cặp đôi tổng cộng là bốn bàn. Nếu thêm vài bàn nữa chắc sẽ lo xuể.

 

thấy em quảng cáo thì vẫn nên . Em thể áp dụng hình thức đặt . Lần Dương Thành nhiệm vụ, mấy nhà hàng lớn bên đó đều .”

 

“Quy định mỗi bữa chỉ tiếp bao nhiêu bàn, nhiều hơn thì nhận. Tiền thì kiếm bao giờ hết. Nếu chúng nhắm đến phân khúc khách hàng cao cấp, thì thể dựa lượng để thắng, mà dựa tạo dựng danh tiếng, thật tinh tế.”

 

“Dù thì bên Chu Khang cũng , khách của công ty vận tải đều sắp xếp qua bên . Thầy cũng thích khí ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-445-minh-truc-trang-khai-truong.html.]

 

Kiều Giang Tâm tự tin hẳn lên, “Được, cứ theo lời . Cảm ơn , Cố đại ca.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Cố Vân Châu xoa đầu nàng, hạ giọng: “Cảm ơn gì chứ, giúp em chẳng là giúp chính . Vả , còn mong Minh Trúc Trang ngày càng phát triển hơn bất cứ ai, như em mới thể ở Tế Châu mãi mãi.”

 

Hồng tỷ, Triệu Tuyết và đám nhân viên đang ăn cơm cứ liên tục liếc về phía Cố Vân Châu và Kiều Giang Tâm.

 

“Tình cảm của cô chủ Kiều và bạn trai thật đấy.”

 

, cô chủ Kiều xinh, bạn trai cô cũng trai. Sau sinh con chắc chắn cũng lắm.”

 

“Không chỉ thế, con sinh tiền. Mẹ thì mỹ thực, bố thì là đại hùng. Hạnh phúc thật.”

 

Lưu Hân Nghiên bưng một chén tào phớ mặn ở xa, đến đó, bất giác đưa tay vỗ nhẹ lên bụng , khóe miệng nhếch lên, “ , thật hạnh phúc.”

 

Buổi tối, Minh Trúc Trang tiếp đãi sáu bàn khách. Tuy lượng khách nhiều, nhưng tiệm theo hướng tiêu dùng cao cấp. Cả trưa và tối tổng cộng 12 bàn, doanh thu gần một ngàn tệ. Trong đó, bàn của Chu Khang là chi đậm nhất, một bàn mười mấy gã đàn ông, tiêu hết hơn 150 tệ.

 

Bàn của Đàm Thanh Lâm là Cố Vân Châu thanh toán, nhưng Đàm Thanh Lâm và Cố Khánh Dũng đều đưa một bao lì xì, lượt là 66 và 88 tệ.

 

Điều khiến Kiều Giang Tâm bất ngờ là Đường sư phó, đóng đồ nội thất, cũng cho tử lớn là Thiệu Hoa mang một vật trang trí chiêu tài do chính tay ông đến tặng.

 

Ngày hôm , tin tức khai trương của Minh Trúc Trang xuất hiện Nhật báo Tế Châu.

 

Tuy Cố Khánh Dũng và chỉ chụp một tấm bóng lưng, nhưng cũng đủ khiến ít tâm chú ý.

 

Khách tìm đến cửa ngày càng nhiều.

 

Lưu Hân Nghiên thai, Kiều Giang Tâm dám để nàng mệt nhọc quá, liền sắp xếp một quầy lễ tân ngay cửa, để nàng quản lý việc đặt bàn, dẫn khách và thu ngân.

 

Sau hai ngày quen, nhân viên trong tiệm đều kinh nghiệm, hiệu suất việc cũng tăng lên vùn vụt.

 

Cố Vân Châu về đơn vị.

 

Kiều Giang Tâm thì tỏ bình thản, Cố Vân Châu chút u sầu, “Em chút lưu luyến nào với ?”

 

Kiều Giang Tâm sổ sách chi chít những con , đầu cũng ngẩng lên, “Cố đại ca, quen dần . Chúng chỉ tạm thời xa . Phần lớn thời gian chúng đều sẽ xa mà. Anh nhanh chóng điều chỉnh tâm lý. Anh là quân nhân, bảo vệ tổ quốc mới là nhiệm vụ hàng đầu. Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho .

 

Anh ở bộ đội cứ cố gắng phấn đấu, chờ leo lên vị trí cao hơn, chẳng thời gian chúng ở bên sẽ nhiều hơn ? Yên tâm, tình cảm của chúng đủ sức vượt qua thử thách. Em vĩnh viễn tự hào về ...”

 

Cảm xúc ủy mị tan biến, đồng chí Cố dỗ cho ngọt như đường, bước chân trở về quân doanh cũng trở nên oai phong lẫm liệt.

 

Ở một diễn biến khác, tin tức Lưu Hân Nghiên m.a.n.g t.h.a.i lan ồn ào. Thời đại , kết hôn mà thai là một scandal động trời.

 

Vợ chồng Chu Đan chỉ trỏ bóng gió , ngay cả Lưu Hân Duyệt về nhà cũng một trận tam bành.

 

Bản tính Chu Đan vốn lòng , đắc tội cũng ít. Bà việc Lưu Hân Duyệt gả mà vênh váo một thời gian. Giờ , xảy chuyện của Lưu Hân Nghiên, liền mượn cớ mà chỉ trích bà , dù Lưu Hân Nghiên cũng là do một tay bà nuôi lớn.

 

Vì thế, Chu Đan còn cố ý chạy tới bệnh viện quân y một chuyến. Đến nơi mới Lưu Hân Nghiên từ chức ở bệnh viện, dọn , ngay cả ký túc xá bệnh viện phân cho cũng thu hồi.

 

Không tìm thấy , lời đồn đại khó , Chu Đan tức đầy một bụng mà chỗ xả.

 

Âu Dương Nhược Phi nắm bắt cơ hội , lơ đãng tiết lộ địa chỉ của Lưu Hân Nghiên cho Chu Đan. Chu Đan đang tức đến nổ phổi lập tức hùng hổ đến phố Hồng Lâm.

 

Lưu Hân Nghiên thấy Chu Đan là chuyện gì lành. Sợ ảnh hưởng đến tiệm, nàng vội vàng kéo Chu Đan ngoài.

 

“Bác gái, bác gì!”

 

Chu Đan nghĩ đến những bực dọc chịu thời gian qua, gạt phắt tay Lưu Hân Nghiên , “Trốn cái gì? Sợ mày chuyện xa đáng hổ ?

 

Mày thì , trốn là xong. Thế mày nghĩ cho tao với bác mày ? Cái mặt già của chúng đều mày cho mất hết. Coi như mày nhỏ tuổi mồ côi cha , nhưng tao với bác mày dạy dỗ mày thiếu cái gì ? Sao mày tiện như ?”

 

Chu Đan khuôn mặt còn giọt m.á.u của Lưu Hân Nghiên, trong lòng dâng lên sự hả hê, miệng lưỡi càng thêm độc địa, rít gào lên: “Mọi mau đến mà xem! Tuổi còn nhỏ mà hổ! Chưa kết hôn lăn giường với đàn ông hoang, trong bụng còn mang cái thứ nghiệt chủng rõ ràng ~”

Loading...