Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 405: Thuyết âm mưu và quyết định nghỉ việc
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:08:01
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âu Dương Nhược Phi ngắt lời Lưu Hân Nghiên, "Hân Nghiên, em đừng hiểu lầm. Anh tất cả những điều ý gì khác, đều là việc công.
Hơn nữa, gì thì , chúng cũng lớn lên cùng trong một khu tập thể. Cho dù hủy hôn, cũng cần trở thành kẻ thù như . Anh thấy thái độ của em với vấn đề đấy.
Anh thì quang minh chính đại, nên mới kiêng dè mấy chuyện . Ngược là em, cứ cố tình né tránh . Trong lòng em thật sự thanh thản như vẻ ngoài ?
Anh hy vọng em đem cảm xúc cá nhân công việc. Đó là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất."
"Anh mù..."
Kiều Giang Tâm bật dậy định chửi.
Lưu Hân Nghiên sầm mặt giữ cô , "Giang Tâm, đừng nữa."
Giọng cô mang theo sự tức giận thể che giấu.
Âu Dương Nhược Phi thấy , gật đầu với hai , bưng hộp cơm ngoài.
Đứng ở cửa, còn Kiều Giang Tâm một cái, ánh mắt lạnh băng.
Đợi , Lưu Hân Nghiên mới cố nặn một nụ khó coi, gắp cho Kiều Giang Tâm hai đũa tai heo, "Ăn em."
Kiều Giang Tâm thể cảm nhận sự khó chịu của cô.
"Chị chứ?"
Không hỏi thì thôi, hỏi một cái, mắt Lưu Hân Nghiên đỏ hoe.
Cô lau vội khóe mắt, "Giang Tâm, chị nữa."
"Chị vốn dĩ thích y tá. Hồi đó chị thi trường y tá cũng là vì . Em thấy đấy, chị cố gắng tránh xa, nhưng cứ như đổi thành một khác, lúc nào cũng tìm cớ gây sự."
"Nói thật với em, từ Tết đến giờ, lên khu bệnh 3 chặn chị hai ."
"Nếu thật sự bất chấp ý của chị, lấy lý do công việc để điều chị về phòng ban cũ, chị... chị..."
Lưu Hân Nghiên đến đây, nước mắt lưng tròng.
"Tại lúc thích cái loại cơ chứ? Mình thật sự ghét ."
Kiều Giang Tâm vội vàng an ủi, "Đừng , đừng . Không thì thôi. Với , còn em ? Em đang chuẩn mở nhà hàng lớn ở đường Hồng Lâm đây. Chị nữa thì qua đây giúp em."
Lưu Hân Nghiên hít hít mũi, " căn nhà của chị vẫn là của quân y viện. Chị với Bành tốn bao nhiêu tâm sức để sắp xếp, vất vả lắm mới xin về cho chị."
"Nếu chị ở quân y viện nữa, căn nhà chắc chắn sẽ thu hồi. Chị còn nhà để về."
Kiều Giang Tâm trấn an, "Ôi trời, chỉ là một cái ký túc xá nhỏ thôi ? Em cả một tòa biệt phủ 800 mét vuông, chẳng lẽ thiếu một phòng cho chị?"
"Cho dù chị ở với em, thì chị với Bành cũng sắp thành đôi . Đến lúc chị cưới, thì về ở nhà của quân nhân trong khu tập thể của Bành . Sống ân ân ái ái với Bành, tức c.h.ế.t bọn họ."
"Mình cứ sống hạnh phúc ngọt ngào, cho bọn họ tức mắt mà ."
Lưu Hân Nghiên Kiều Giang Tâm dỗ dành, tâm trạng cũng khá lên, "Vậy cái nhà hàng lớn của em nhất định ăn phát đạt đấy nhé. Nửa đời của chị trông cậy cả em đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-405-thuyet-am-muu-va-quyet-dinh-nghi-viec.html.]
Kiều Giang Tâm vỗ vỗ tay Lưu Hân Nghiên, "Tay nghề của em mà chị còn tin ? Ở Ninh Huyện mấy năm nay, chị tự tăng bao nhiêu cân thịt, chị tự rõ nhất."
Nói Kiều Giang Tâm vươn ngón tay chọc chọc n.g.ự.c Lưu Hân Nghiên, "Chỗ khác tăng thịt thì thôi, đến cái em cũng 'vỗ béo' cho lớn lên ."
Lưu Hân Nghiên bật , đập bay tay Kiều Giang Tâm, "Không đắn gì cả. Thôi, quyết định . Mai chị đơn xin nghỉ việc."
Kiều Giang Tâm , "Nộp đơn, bàn giao công việc xong là nghỉ luôn, cần chờ đợi gì hết. Bọn họ mà khó, tiền lương cũng cần. Mình thèm chịu cái bực tức đó, cũng thiếu mấy đồng tiền ."
Lưu Hân Nghiên gật đầu, "Ừ, thèm bực tức với , thiếu mấy đồng tiền đó. Anh Bành của chị tiền."
Bên Lưu Hân Nghiên hăm hở xin nghỉ việc, thì bên Ninh Huyện, Kiều Kiến Quốc đang sống trong nước sôi lửa bỏng.
Nghe tiếng than vãn của Lôi Hồng Hoa từ giường bệnh kế bên, bực bội kéo chăn trùm kín tai.
cái âm thanh ma quái xỏ lỗ tai của Lôi Hồng Hoa vẫn cứ chui đầu .
Kiều Kiến Quốc tức điên, phắt dậy, "Mẹ đừng nữa! Đừng nữa! Phiền c.h.ế.t ! Cũng may là chân con bó bột, , chứ con cũng chạy mất dép !"
Lôi Hồng Hoa đang mải "ôn nghèo kể khổ", con trai quát cho một trận, thể tin nổi mà Kiều Kiến Quốc.
"Kiến Quốc, mày gì thế? Tao là ruột của mày đấy!! Mày cũng giống như mày với bố mày, bắt nạt tao ?"
Kiều Kiến Quốc với hai quầng thâm mắt, nghĩ thầm, cũng may bà là ruột , chứ khác, phun thẳng một bãi nước bọt mặt bà .
"Con bắt nạt ? Mẹ xem cái gì ! Mẹ ở mặt con thì con với bố . Ở mặt con thì với bố . Ở mặt bố thì hai em con . Còn lôi cả ngoài cả nhà một ai hồn!!!"
"Bà bác quét rác dọa cho sợ, dám dừng ở phòng bệnh của nữa kìa."
Lôi Hồng Hoa oan ức chịu , "Tao sai chỗ nào? Nói cũng cho ?"
Kiều Kiến Quốc sắp phát điên, ", đúng, đúng! Cả nhà ai gì hết! Mỗi lôi thể kể tội ba ngày ba đêm, việc đầy một sọt. Chỉ là nhất, cả nhà chỉ là . Mẹ cả ngày rảnh rỗi việc gì , chạy lung tung châm ngòi ly gián, còn dối, gây sự. Cả nhà chỉ là thông tình đạt lý, rộng lượng, hiểu chuyện. Được ?"
"Mẹ c.h.ử.i cái nhà 'ghẻ lở' ở phòng thì thôi , c.h.ử.i Lý Tiểu Bình con cũng mặc kệ. Đằng thì , c.h.ử.i từ xuống , tha một ai. Con ch.ó trong nhà, mớ rau ngoài vườn, đến ông bà tổ tiên c.h.ế.t mấy trăm năm cũng lôi mà 'phê bình'. Mẹ lợi hại thế, solo với Lại Cẩu Nãi một trận ?"
"Con mà gặp như , giảm bao nhiêu năm tuổi thọ. Con nhịn hết ngày qua ngày khác, khắp nơi bêu rếu con, con mang tiếng . Mẹ thấy bác sĩ y tá cả nhà thiện cảm ?"
Kiều Kiến Quốc càng càng kích động. Nói xong, đợi Lôi Hồng Hoa mở miệng, liền gọi với cô y tá ngang qua, "Y tá, y tá đồng chí! Mau tới đây!"
Cô y tá trẻ tới, "Sao ?"
Kiều Kiến Quốc lớn tiếng, "Mau tiêm cho hai mũi t.h.u.ố.c tê chân!"
Cô y tá thoáng chút lo lắng, thò đầu xem cái chân bó bột của Kiều Kiến Quốc, "Sao ? Chân đau ? Đã bao nhiêu ngày , còn đau?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lôi Hồng Hoa cũng ' mẩy' nữa, lo lắng Kiều Kiến Quốc.
Đều tại bà, chỉ mải kể khổ, để ý đến chân con trai đau.
Kiều Kiến Quốc gần như suy sụp, "Bác sĩ chân cử động, . kiểm soát bản nữa, chạy! Cô mau tiêm cho hai mũi t.h.u.ố.c tê , kẻo chạy để di chứng!"
"Không, chỉ chân! Cô tiêm luôn hai tay hai mũi nữa. sợ chân , kiểm soát mà... bò mất."