Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nguyên nhân như : Mùng Ba, Kiến Quốc tuy đang nghỉ, nhưng lòng vẫn hướng về công xưởng. Nghĩ đến Tết nhất bà con tụ họp, rượu tiêu thụ chắc chắn tăng cao, bèn lên phố thị sát thị trường, mong vì doanh năm mà đặt nền móng…”“…Giữa đường gặp một nữ đồng chí bắt nạt. là công nhân xưởng rượu Ninh Huyện, mang chính nghĩa, huống hồ Triệu chủ nhiệm thường xuyên dạy dỗ chúng giúp đỡ khác… ghi nhớ trong lòng…”“ lấy một địch ba, bảo vệ nữ đồng chí. than ôi, đối phương quá đông… Dù bệnh viện, lòng vẫn như lửa đốt hướng về công việc… Nhất định sẽ dưỡng thương thật , sớm ngày trở cống hiến…”“…Nữ đồng chí vô cùng cảm kích, rằng xưởng rượu thể đào tạo công nhân chính nghĩa như , chắc chắn các lãnh đạo đều tư tưởng giác ngộ cao… Cô tặng cờ thưởng… Triệu chủ nhiệm là khiêm tốn, màng hư danh, nên từ chối…”
Thái Tiểu Huệ thể thêm trang cuối cùng nữa. “Trời cao đất dày ơi! Sao thể hổ đến mức ! Một lá đơn xin nghỉ mà thành tự truyện! Quanh co khen lãnh đạo một trăm , tiện thể tâng bốc một trăm hai mươi !” Miệng thì chê bai, nhưng cô vẫn gấp lá thư , mang đến nhà dượng , Triệu Chính Hùng.
“Dượng! Dì! Hai ở nhà ạ?” Triệu Chính Hùng đang xem TV: “Tiểu Huệ đấy , mau .” Lý Mẫn (vợ ông) đang gọt bưởi: “Hôm chúc Tết xong vội thế? Dượng con còn tưởng Triệu Đông (con trai bà) gì đắc tội với con.” Thái Tiểu Huệ xuống: “Con việc, liên quan gì đến nó.” Cô ném lá thư lên bàn: “À, giấy xin nghỉ của Kiều Kiến Quốc bên xưởng các .” Triệu Chính Hùng nhặt lá thư dày cộm lên: “Kiều Kiến Quốc? Sao ở chỗ con?” “Không . Tình cờ gặp thôi.”
Triệu Chính Hùng nghi ngờ, ông mở thư . Càng , sắc mặt ông càng giãn , ông gật gù: “Ừm… ừm… là một đồng chí ! Không mất mặt đơn vị. Nghỉ Tết mà vẫn lo nghĩ công việc, tích cực, giác ngộ…” Thái Tiểu Huệ trợn mắt: “Dượng, con cũng xem . Dượng thấy nó …” Triệu Chính Hùng ngẩng đầu, đầy phấn khởi: “Con cũng thấy , đúng ? Chân tình bộc lộ! Không hề sáo rỗng! Tiền căn, hậu quả, thái độ, đều rõ ràng rành mạch!” “Tiểu Huệ , con giới thiệu đúng đấy! Rất hợp với phòng nghiệp vụ của xưởng! Ta chính là thích loại đồng chí điều, mắt , tư tưởng giác ngộ cao như thế !”
Rời khỏi nhà dượng, Thái Tiểu Huệ vẫn còn ong ong. Nhiệt tình? Tích cực? Tư tưởng cao? Chân thành? Đây là Kiều Kiến Quốc ???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-397-nghe-thuat-tang-boc.html.]
...
Mãi tối muộn, khi ăn cơm với Hồ Xương Lương xong, Thái Tiểu Huệ mới sực nhớ Kiều Kiến Quốc, vội bưng một bát mì về bệnh viện. Kiều Kiến Quốc chờ đến mức sắp bốc hỏa. Thái Tiểu Huệ đặt bát mì xuống, bịt tai , chờ gào thét xong, cô mới buông tay: “Được ! Đàn ông gì mà lắm lời! Ăn !” “Lúc đ.á.n.h thấy hùng thế ? Chỉ giỏi bắt nạt nhà!” “Cô…” “Ngươi cái gì mà ngươi! Còn lải nhải nữa, tin đạp gãy nốt cái chân còn !” Kiều Kiến Quốc đ.á.n.h , mắng xong, uất ức ăn mì mà tay run bần bật.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Thái Tiểu Huệ thấy cái đầu quấn băng của , cũng dịu giọng: “Thôi . Ta cũng cố ý. Ai bảo ngươi đen đủi.” “Ta cũng tìm cách bồi thường còn gì? Ngươi dám về nhà đúng ? Chê chăm sóc chu đáo đúng ?” “Ta thông báo cho nhà ngươi ! Chờ nhà ngươi lên, tha hồ chăm sóc. Người vẫn hơn . Nhân cơ hội mà hòa giải với gia đình …”
Cô dứt câu, Kiều Kiến Quốc hét lên: “Cái gì??” “Thái Tiểu Huệ! Cô điên ? Cô dính nhà gì? Cô đáng sợ thế nào ? Đỡ dậy! Nhanh lên!” “Làm gì?” “Còn gì nữa? Chạy chứ ! Đừng trách báo , mà lên, bà ngoa (chửi) c.h.ế.t cô, ráng chịu!” “Ngoa ? Ta đây Thái Tiểu Huệ sợ ai…”
Hai đang gân cổ cãi , cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy văng . Thái Tiểu Huệ còn kịp đầu , một lực mạnh húc bay sang một bên. Cô vịn tường vững, thấy một tiếng gào xé trời. “Con của ơi~~~~~~~~~”