Lưu Thúy Vân nhổ vỏ hạt dưa: “Cô chạy qua đây chắc rảnh rỗi hỏi thăm nhỉ? Sao? Có tiến cử ?” Kiều Giang Tâm : “Hì hì, gì qua mắt cô. Con đúng là một . con cũng đến đây để gửi gắm. Cô đừng nể mặt con. Cô thấy hợp thì nhận, hợp thì thôi.” “Con bé Quả Đào ở tiệm con, cô gặp đúng ? Là nó, cũng là Dì Cả của con.” Nói , Kiều Giang Tâm đem bộ câu chuyện của Lưu A Hoa, từ cảnh ngộ ở nhà họ Hứa, đến chuyện nhảy xuống đầm, kể hết một lượt.
“Dì Cả con, bà cũng tính toán, nhưng tâm , việc nhanh nhẹn. Con vốn dính , nhưng thấy bà bâyT giờ tội nghiệp quá. Dù cũng là Dì Cả ruột. Con nghĩ tìm cho bà một công việc, cái ăn, cũng đỡ suy nghĩ miên man.”
Lưu Thúy Vân là thẳng thắn: “Mang qua đây xem. là khổ thật. Ta cũng là đàn bà, hiểu. Nếu bất chấp tất cả, cũng ngày hôm nay.” Bà xong, bỗng nhiên nổi giận: “Muốn , Dì Cả cô nông nỗi là do bà lo nghĩ quá nhiều! Nghe cô kể mà tức lộn ruột!” “Đã sắp lên chức bà nội , mà còn để nhà chồng ép nhảy sông. Bị em chồng đè đánh, đến cả em rể cũng dám đạp ngực?” “Thằng chồng bà đúng là đồ vô dụng! Còn thua cả cái thằng đoản mệnh Phương Năm Chinh nhà ! Còn hai thằng con trai nữa, đẻ thứ lòng lang sói ?”
Lưu Thúy Vân càng càng hăng: “Mang bà qua đây! Coi như hợp việc, cũng qua đây dạy cho hai chiêu! Sống cả đời nhịn nhục, ai nhớ đến cái của bà ! Sống gì nữa?” “Cả nhà đẻ các cũng chả gì. Con chị cả khi dễ như thế mà ai gì . Người dám đánh, là vì nhà các dám lớn chuyện!” “Đánh thì trùm bao tải đ.á.n.h lén ? Đập gãy chân thằng em rể ! Không thì nửa đêm đốt nhà! Hai ông bà già bất tử đó điều, thì cho chúng nó xuống gặp tổ tông sớm!”
Nghe Lưu Thúy Vân c.h.ử.i bới hùng hồn, Kiều Giang Tâm chỉ trừ. Thấy bà càng lúc càng kích động, dọa “rót t.h.u.ố.c sâu mồm Hứa lão thái”, Giang Tâm vội cản: “Cô ơi cô, mắng thì mắng, chứ phạm pháp thì …” Lưu Thúy Vân lườm: “Dì Cả cô cũng là đồ vô dụng! C.h.ế.t gì mà c.h.ế.t một ? Phải kéo cả nhà nó theo chứ! Để cho kẻ thù sống nhăn răng ? Đầu óc nghĩ gì !”
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-393-long-trac-an-cua-nu-cuong-nhan.html.]
Buổi tối, Quả Đào đưa Lưu A Hoa đến Thực Hương ăn cơm. Ăn xong, Kiều Giang Tâm rót cho bà một ly nước ấm: “Dì uống thuốc, con pha . Thân thể đỡ hơn ?” Lưu A Hoa gượng : “Cả ngày ăn ngủ, ngủ ăn, còn uống t.h.u.ố.c đắt tiền, mà .” Kiều Giang Tâm gật đầu, xuống đối diện: “Sau dì tính ?” Lưu A Hoa cúi đầu, một lúc lâu mới khô khốc : “Quả Đào … nó nó lo cho dì.” Bà thì thầm: “Ông lão hàng xóm , xưởng thủy tinh bên kính vụn, nhặt vác trạm phế liệu, một phân tiền hai cân. Một ngày ông nhặt cả trăm cân…”
Kiều Giang Tâm thẳng vấn đề: “Muốn ở thành phố, đúng là tìm việc . Người mà rảnh rỗi là suy nghĩ vẩn vơ.” “Nếu thể dì , con một cửa hàng đang tuyển . Dì thử ?”
Lưu A Hoa ngẩng phắt lên, mắt chằm chằm Kiều Giang Tâm: “Con… con gì? Công việc? Dì? Có nhận dì á? Dì… dì ? Dì chữ, khéo ăn …” Bà kích động căng thẳng, năng lộn xộn. Quả Đào đang dọn bát, cũng mừng rỡ, chạy tới: “Sao ? Nói về việc, Nhị cữu còn bằng . Gánh hàng trăm cân gánh ro ro. Nước nôi cả nhà họ Hứa chẳng một tay gánh hết ?”
Lưu A Hoa vội nắm lấy tay Kiều Giang Tâm: “Giang Tâm , dì ! Con cho dì thử ! Dì sẽ cố gắng, dì sợ khổ. Làm dì lấy tiền, chờ trả công cũng !” Kiều Giang Tâm gật đầu: “Con chỉ giới thiệu thôi. Còn ưng , là do bà chủ quyết định.” “ con , bà chủ nguyên tắc. Dì mà , bạc đãi. nếu dì giở thói khôn vặt, cũng nể mặt .” Lưu A Hoa vội vàng: “Dì nhất định sẽ ! Bảo gì dì nấy!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiều Giang Tâm im lặng một chút: “Còn chuyện nhà họ Hứa, dì tính ? Lỡ họ tìm đến dây dưa…” Lưu A Hoa thở hắt , mệt mỏi: “Trước là còn đường nào khác. Người cũng c.h.ế.t một , còn gì mà thông suốt.” “Trường Đan và Hứa Trung Sinh phân gia, thì cứ để họ ở đó. Sau , nước sông phạm nước giếng. Chỉ cần bà già đó còn sống, sẽ về.” Bà tự giễu: “Trách trời trách đất, cuối cùng là trách bản lĩnh. Cả đời, để cuộc sống nông nỗi .”