Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu A Hoa chạy một mạch vách đá ở rìa thôn. Bà còn gì để luyến tiếc nữa. Chồng con cần bà. Nhà đẻ cũng coi thường bà. Quả Đào cũng ly tâm. Bà trèo qua lan can, chút do dự, gieo xuống. Bà tiếng gọi t.h.ả.m thiết phía . bà thấy thật nhẹ nhõm. Giải thoát . C.h.ế.t , sẽ ai trách bà nữa. À, lẽ Quả Đào vẫn trách. thôi, bà cũng thấy nữa. Bà chỉ tiếc, với nó. Tiền lương của nó, là hy vọng cuối cùng để bà một cái "gia" (nhà) của riêng . Bà 50 tuổi , mà cả đời từng một mái nhà.
“Phịch!” Bà rơi xuống đầm nước lạnh như băng. bà thấy lạnh. Bà thấy bình yên.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-388-troi-sup.html.]
Nghe tin con gái nhảy đầm, Lưu Thiết La ngã quỵ. Vợ chồng Hứa lão thái cũng sợ đến sững sờ. Hứa Trung Sinh lúc mới lảo đảo chạy . Lưu Nguyệt Thiểu ( họ Giang Tâm) gục bên lan can, gào . Ngay lúc đó, Hứa Trường Đan, chạy theo , chút do dự, cũng lật qua rào chắn, nhảy xuống theo. Hứa lão nhị ( đạp Lưu A Hoa) sợ đến run rẩy. Chị dâu và cháu trai đều c.h.ế.t. Hắn đạp chị dâu một cú chí mạng. Trời sụp !
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Đại tỷ ơi!!!” Lưu A Phương ngã đất, t.h.ả.m thiết. Kiều Giang Tâm hét lên với Lưu Nguyệt Thiểu: “Còn ngây đó gì! Chạy xuống cứu !” Lưu Quốc Binh, Lưu Nguyệt Thiểu, Khâu Thạch vội vàng chạy xuống chân vách đá. Kiều Giang Tâm sang : “Mẹ! Dì Hai! Về nhà lấy chăn bông đây!”
Dưới đầm, Hứa Trường Đan cởi bỏ áo bông nặng trịch, lặn tìm . “Mẹ!!! Lưu A Hoa! Mẹ!!!” Cuối cùng, chân quờ tóc . Anh cố hết sức kéo nổi lên. áo bông của Lưu A Hoa ngấm nước, nặng như đá, kéo cả hai con chìm xuống. Hứa Trường Đan kiệt sức, sặc mấy ngụm nước. Ngay lúc tuyệt vọng, Lưu Nguyệt Thiểu và Khâu Thạch nhảy xuống nước, bơi tới. “Anh Nguyệt Thiểu… Khâu Thạch… cứu…”