Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 374: Con đường riêng, ngọn gió ngọt

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:07:29
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hồng Bân mặt đen như đ.í.t nồi từ bệnh viện trung y Ninh huyện bước . Ông một chuyến công cốc. Vương phó viện trưởng theo, vội vã gọi điện về Tế Châu. “Alo, tìm Cố tiểu tử cho . , Cố Vân Châu.” Một lúc lâu , giọng trầm vang lên: “Alo.”

 

Vương phó viện trưởng lập tức tỉnh táo: “Cố tiểu tử, xong việc đấy? Lão tử nhà đích đến Ninh huyện đón đây. Cậu về Tế Châu mà báo, chuyện giấu . Cố Hồng Bân mà về, cả nhà họ Cố sẽ …” “Không .” Cố Vân Châu ngắt lời: “Thủ tục phục chức của cháu xong. Lão sư (Thầy) của cháu lo liệu cả. Hoàn thoát ly khỏi Cố gia. Giờ họ phát hiện cũng muộn .” “À, dù cũng sắp 30 Tết, cháu vẫn về đại viện một chuyến.”

 

Vương phó viện trưởng hít sâu: “Vậy chuẩn tinh thần đấy. Áp lực nhỏ .” Cố Vân Châu nhạt: “Sớm muộn cũng đối mặt. Trốn thoát.” Anh thêm vài câu chúc Tết, dặn dò Vương phó viện trưởng, cúp máy.

 

Cúp điện thoại, Cố Vân Châu lập tức ngân hàng, rút hết bộ tiền tiết kiệm. Anh mang theo cả những món đồ giá trị, một chuyến chợ đen. Từ chợ đen , đạp xe như bay đến một tòa đại viện sang trọng.

 

“Cốc cốc cốc.” Một phụ nhân tóc hoa râm, mặc sườn xám, đẩy gọng kính : “Cậu là học trò của lão Đàm?” Cố Vân Châu cung kính: “Chào Tương dì. Cháu là Cố Vân Châu, học trò của thầy Đàm Thanh Lâm.” Tương dì đ.á.n.h giá một lượt: “Mắt của lão Đàm tệ. Vào .”

 

dáng thẳng tắp, cử chỉ tao nhã. “Ta đồ vật, mang đến ?” Cố Vân Châu đẩy một chiếc cặp da đen về phía bà. Tương dì mỉm : “Lão Đàm ? Ta chỉ cần đô la Mỹ.” Cố Vân Châu gật đầu: “Lão sư dặn dò. Cháu tốn ít công sức mới gom đủ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-374-con-duong-rieng-ngon-gio-ngot.html.]

Tương dì kéo khóa cặp, thấy những cọc tiền xanh, bà mỉm hài lòng. “Không hổ là lão Đàm chọn. Rất sòng phẳng.” Bà căn "Tú lâu" (nhà thêu) cổ kính của , đầy vẻ lưu luyến: “Sau , xin hãy quý trọng nó.” Cố Vân Châu gật đầu: “Tương dì đếm ?” “Ta tin tưởng lão Đàm.” Bà dậy: “Đi thôi. Nhân lúc còn thời gian, cùng thủ tục. Ta Tế Châu ăn Tết.”

 

Từ phòng quản lý nhà đất , Cố Vân Châu thêm một cuốn sổ đỏ. Tương dì đưa chùm chìa khóa: “Sau , tòa Tú lâu đó thuộc về . Chúc các hạnh phúc.” Nghĩ đến cái tên sổ đỏ là một cô gái, Tương dì thêm: “Đã nhận định, thì đừng bao giờ buông tay. Bỏ lỡ một , khi là cả đời.” Bà vẫy tay, lên một chiếc xe jeep đang chờ sẵn.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Cố Vân Châu chiếc xe xa. Anh cúi xuống tên sổ đỏ, mỉm . “Vừa kịp. Đợi Giang Tâm đến dự đám cưới Chí Hoa, sẽ giữ cô . Muốn ăn buôn bán, Ninh huyện so với Tế Châu.” Nghĩ đến ngày Kiều Giang Tâm đến, lòng ấm áp. Ngay cả ngọn gió lạnh mùa đông cũng thấy ngọt ngào.

 

...

 

Cố gia một nữa họp gia đình. “Chính là như . Cái thằng nghịch tử đó cố tình trốn chúng …” Cố Hồng Bân dứt lời. “Rầm!” “A!” Một cái nắp ấm bay thẳng đầu ông .

 

Cố Khánh Dũng (Cố lão gia tử) trừng mắt vợ chồng Cố Hồng Bân, lửa giận bùng bùng. “Phế vật! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!!!” “Ta gì? Ta dặn dò thế nào?” “Đến nước mà các vẫn tỉnh ngộ! Đồ bùn nhão trát nổi tường! Thảo nào cưới vợ hiền họa ba đời. Một đứa cháu ngoan của , các cho ly tâm với gia tộc!”

 

 

Loading...