Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/BM51iBiBc
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Ninh huyện, Cố Vân Châu đang nắm tay Kiều Giang Tâm xem phim, gia đình đang rối loạn vì . Trong rạp chiếu phim tối mờ, khẽ xoa nắn bàn tay nhỏ của cô. “Ngày nào cũng bôi kem dưỡng da cho em, vất vả lắm mới mềm . Sau em ít việc thôi, , sẽ nỗ lực kiếm tiền.” Kiều Giang Tâm mắt vẫn dán lên màn hình: “Rồi , .” Cố Vân Châu hỏi: “Hai ngày nữa về . Anh nỡ. Em gì với ?” Kiều Giang Tâm thản nhiên: “Anh sẽ sớm gặp mà. Rảnh thì đến thăm em, em chạy mất.”
Cố Vân Châu nhích gần: “Anh với y tá Lưu , em tuyển thêm hai . Lương họ trả.” Kiều Giang Tâm móc hạt dưa : “Biết . Sao lắm lời thế.” Anh giận, : “Sang năm, tặng em một món quà lớn.” Lần Kiều Giang Tâm đầu : “Em thích trang sức. Hay là tặng em một cục gạch vàng , loại mười mấy cân . Em tham tiền lắm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cố Vân Châu bật : “Sao em rụt rè gì cả? Mở miệng là đòi gạch vàng, sợ dọa chạy ?” Kiều Giang Tâm tỉnh bơ: “Thích thì . Anh tâm thì tặng. Anh tâm mà lực thì lấy đó mục tiêu phấn đấu. Chứ em , tự đoán tặng món em thích, chẳng phí hoài tấm lòng ?”
Cố Vân Châu thấy cô dán mắt phim, buồn bực: “Kiều đồng chí, chúng đang yêu đương đấy. Em cứ nghiêm túc gì cả.” Kiều Giang Tâm tít mắt: “Yêu đương thì thoải mái. Thích thì , thích thì tạm dừng. Chứ ngày nào cũng , khác gì công cho đội sản xuất, mệt lắm. Thôi, em xem phim đây, đừng ồn. Xem xong chúng ‘yêu đương’ tiếp.” Cố Vân Châu dỗi nghẹn họng, nhưng nghĩ thấy… cũng lý. Anh tự dỗ vui vẻ trở , nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nghiêm túc xem phim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-364-hanh-phuc-noi-nay-bao-to-noi-xa.html.]
Hai về đến tiệm Thực Hương, Lưu Hân Nghiên chạy đón. “Hai về . Vương phó viện trưởng đến tìm mấy lượt .” Lưu Hân Nghiên hạ giọng, liếc Kiều Giang Tâm: “Tế Châu gọi điện tới. Cả Cố lão gia tử và chú Hồng Bân đều gọi. Họ chuyện chúng lên kinh đô phẫu thuật . Nghe lão gia tử hỏi qua điện thoại mà em sợ c.h.ế.t khiếp.” Cố Vân Châu lạnh mặt. Tâm trạng cả ngày phá hỏng. “Ông khó em ?” “Không .” Lưu Hân Nghiên lắc đầu: “Là em tự chột . Em là y tá, báo cáo tình hình của cho gia đình. Lão gia tử chỉ hỏi vài câu còn ‘vất vả cho cháu ’. Em mà càng chột hơn, cứ như bỏ bê nhiệm vụ.”
Cố Vân Châu thản nhiên: “Em nghĩ nhiều gì. Trách nhiệm của em là với , với họ. Mà mấy năm nay như cô nhi, em báo cáo cho ai? Họ mà hiểu chuyện thì khó em.”
Lúc , Vương phó viện trưởng chắp tay lưng tới. “Cố tiểu tử, về . Mở tiệm mà suốt ngày thấy mặt. À, Cố Hồng Bân hỏi địa chỉ, đích tới đón .” Ông vỗ vai Cố Vân Châu, đầy ẩn ý: “Xem nhà họ Cố phản ứng . Nếu ‘’, khuyên nên lập tức trở về. Nhân lúc họ tin, kịp sắp xếp, nhanh chóng xác định thứ.” Cố Vân Châu gật đầu: “Cháu hiểu .”