Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 354: Bệnh án "Tâm thần" được cấp tốc phê duyệt!
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:07:09
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hả? Ai chơi lưu manh?"
"Cái gì? Thằng sinh viên nhà họ Trần chơi lưu manh?"
Thím Ngưu kích động mặt, biểu cảm phẫn nộ hưng phấn.
"Giang Tâm, em chứ?" Lưu Hân Nghiên phi mấy bước đến mặt Kiều Giang Tâm. "Chị đang giặt tất, tiếng em, thấy Cố đại ca nên chị nữa."
Nói , cô đầu lườm Trần Văn Đức: "Không sống nữa ? Dám chơi lưu manh ngay mặt bọn ? Tin chị báo cho mày ăn kẹo đồng ?"
Trình đại gia chắp tay lưng, cau mày Trần Văn Đức: "Cũng là đứa ăn học đàng hoàng, cái trò đốn mạt thế?"
Thấy bên ồn ào, mấy nhà xa xa cũng mò xem. Với Phượng thấy "sân khấu" đông, lập tức dồn khí đan điền, cất giọng oang oang:
" để ý hôm qua ! Từ lúc con bé Giang Tâm từ thành phố về là nó cứ lảng vảng ở cái xóm Bắc .
Hôm qua còn cãi với nó mấy câu. Giữa trời lạnh, tiếng tăm thì gì, mà cứ lượn lờ. Làm con Quả Mơ nhà sợ, giặt quần áo cũng dám cửa.
Nó còn cãi là nó văn, đây xem cây xem cối tìm 'linh cảm'.
thấy lạ. Mùa núi thì trọc, cây thì trụi, linh cảm cái nỗi gì? Hóa là rình mò con bé Giang Tâm để chơi lưu manh ?"
Trần Văn Đức Cố Vân Châu kẹp cứng, giãy giụa gào lên: " ! Bọn họ vu khống! Chính hai bọn họ gian díu mập mờ! !!"
Kiều Giang Tâm nhịn nổi, "BỐP!" – một cái tát nữa giáng xuống mặt Trần Văn Đức.
"Anh còn dám ? Mấy hôm nay rình , chỉ thím Với thấy, bác dâu cũng thấy! Bình thường bao giờ lượn lên xóm Bắc , hai hôm nay về, lượn một ngày mười mấy vòng!"
"Đây là đường nhà cô ? Đất nhà cô ? Sao đến?" Trần Văn Đức vẫn gân cổ cãi.
lúc , một bóng như cơn lốc lao tới.
Tung thẳng mặt Trần Văn Đức hai cái tát. "BỐP! BỐP!"
"Tao đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ khốn nạn ! Đánh c.h.ế.t cái thứ hổ! Mày tử tế ..."
Người đến chính là Lưu A Phương ( Giang Tâm). Sau hai cái tát, bà c.h.ử.i tung "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" , nhè mặt Trần Văn Đức mà cào.
"Mày là cái thứ hàng secondhand ly hôn! Nghèo rớt mồng tơi! Dám mơ tưởng con gái tao! Mày cũng xứng !!!"
"Á... á! Buông !" Trần Văn Đức đau quá, giãy co chân đạp về phía bụng Lưu A Phương.
Kiều Giang Tâm nhanh tay lẹ mắt, kéo lùi . Hai con né , thì Kiều Có Tài (ba Giang Tâm) lao tới, tung một cú đ.ấ.m thép đúng cái chân đang giơ lên giữa trung của Trần Văn Đức.
Phát Kiều Có Tài đòn tàn nhẫn.
Mọi chỉ một tiếng "BỤP!" – tiếng nắm đ.ấ.m nện thịt. Sau đó là tiếng hét chói tai của Trần Văn Đức, khuỵu xuống đất.
"Chơi lưu manh mà còn dám đ.á.n.h trả ? Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày, lão tử tiền đền!" Kiều Có Tài mặt lạnh như tiền, gầm lên.
Tiền chính là sự tự tin của đàn ông. Từ lúc nhà tiền, em nhà Kiều Có Tài còn nhịn nhục như xưa. Bị kháy là bật ngay. Chứ như , chỉ nước trừ.
Trong thôn biến, tin tức truyền nhanh hơn cả đài phát thanh. Mới đó mà dân làng hóng hớt kéo đến đen nghịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-354-benh-an-tam-than-duoc-cap-toc-phe-duyet.html.]
Kiều Có Tài thì mặt hằm hằm. Lưu A Phương thì chỉ thẳng mặt Trần Văn Đức mà chửi. Kiều Giang Tâm thì chuyên tâm diễn vai... nạn nhân ủy khuất.
"Con cũng nữa? Tự nhiên nhảy mặt con, là sách của một nửa , sắp tiền, nhà lầu. Rồi ... bù đắp cho con.
Còn ... sinh con trai với con... là sẽ cho con sống sung sướng...
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Huhu... Con là con gái chồng, là đàn ông ly hôn... Anh đến chuyện 'sinh con trai' với con... Con hổ c.h.ế.t! Đây chơi lưu manh thì là gì?
May mà Cố đồng chí tới kịp... nếu ... nếu ... con chỉ nước nhảy sông tự tử thôi!!!!"
Trần Văn Đức tức đến mức cái mặt sưng vù cũng run lên: "Ngậm m.á.u phun ! Đặt điều! Vu khống! Các vu khống trắng trợn!"
Hắn cũng c.h.ử.i văng mạng như nhà họ Kiều, nhưng là " sách". Hắn chỉ thể nặn từng câu thành ngữ để kêu oan.
Kiều Giang Tâm đang "huhu" bỗng lật mặt 180 độ, nhập vai " thiên hạ", chỉ thẳng mũi : "Ai vu khống ? Không chính rình ? Anh dám ?"
Trần Văn Đức cứng họng.
Kiều Giang Tâm tiếp tục: "Không sinh con trai với , tên cũng đặt sẵn , gọi là 'Trần Trí' ? Không cuốn 《Trèo Lên》 của mà xuất bản là tất cả, sẽ cho sống sướng ?
thêm mắm dặm muối câu nào? câu nào đúng sự thật?"
Trần Văn Đức tức đến dậm chân: " là sự thật!" (Ý là kiếp thật).
Tần Tuyết (bác dâu) vội kéo Lưu A Phương đang hăng m.á.u : "Đừng nhiều với nó! Đưa lên đồn công an! Chơi lưu manh mà còn lý sự. Giờ nhà nước đang bắt gắt vụ , để công an bắt nó 'bắn bia' cho ! Cho mấy đứa con gái trong thôn đỡ sợ, cứ thấy đàn ông nhà họ Trần là dám đường!"
Nhận tin, vợ chồng Trần Hữu Lượng và Đường Hương Ngọc (chú thím Trần Văn Đức) mặt cắt còn giọt máu.
Nhất là Đường Hương Ngọc, bà sắp điên. Hai thằng con trai bà còn lấy vợ, chúng nó cũng họ Trần! Thằng Trần Văn Đức , vơ đũa cả nắm nhà họ Trần? Thằng Nhị Toàn nhà bà đang chuẩn xem mắt! Đây là hại ?
Nghĩ , bà liếc Trần Văn Đức như ăn tươi nuốt sống.
dù ưa, thì ở nông thôn, " một nhà" vẫn bao che cho . Việc nhà đóng cửa bảo , đường là nhất trí đối ngoại.
"Ôi trời ơi, Cố đồng chí ơi! Cậu thả nó ! Mau thả nó ! Thằng cháu năm nay nó đả kích liên tục, cả làng ai cũng . Nào là mất, mất đứa con đời, ly hôn... Cái đầu óc nó kích thích nên hồ đồ!
Nó quậy mấy ! Lỗi do chúng trông nó cẩn thận. Thật sự xin !"
Dù thế nào, phe đang yếu, Đường Hương Ngọc xuống nước xin , tìm đường lui.
Chứ thằng Nhị Toàn nhà bà mà ông họ tù vì tội "lưu manh" hoặc "bắn bia", thì còn chuyện yêu đương gì nữa?
Trần Hữu Lượng (chú ruột) quen thói ho một tràng long trời lở đất.
"Khụ khụ khụ... ặc... ... Thật sự xin nhé! Anh Có Tài, em A Phương! mặt thằng Văn Đức xin hai . Thằng nhóc đầu óc nó kích thích... dạo hành xử càng ngày càng hồ đồ..."
Trần Văn Đức mà sôi máu. Mình đ.á.n.h sưng mặt, nhà đến bênh thì chớ, còn sang xin nhà họ Kiều, còn bảo "đầu óc vấn đề".
"Ba! Mọi vớ vẩn gì thế? Ai đầu óc hồ đồ? Là bọn họ..."
Trần Văn Đức mắt đỏ ngầu, định kêu oan, bên tai vang lên tiếng quát lạnh lùng của Trần Hữu Mới Vừa (chú ba): "Mày câm miệng cho tao!"