Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 347: Mối lợi song phương
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:27
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở một diễn biến khác, em Kiều Hữu Phúc cũng cầm danh sách tìm đến cửa tiệm của Lưu Thúy Vân.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu Thúy Vân đang đeo chéo một cái túi da màu đen, bận rộn tối mắt tối mũi trong tiệm.
“Lưu tử, đang bận ?”
Lưu Thúy Vân ngẩng đầu: “Nha, Kiều đại ca, Kiều nhị ca tới ? Hàng nhanh bán hết ? Ha ha, việc ăn của hai tệ nha.”
Kiều Hữu Phúc khách khí đáp: “Đâu , kiếm chút tiền vất vả thôi, bì với Lưu tử.”
Trong tiệm của Lưu Thúy Vân còn khách khác, bà cũng thời gian hàn huyên với hai , liền chỉ mấy cái túi lớn kệ: “Đều là quen cũ, hai tự lấy túi mà chọn, lát nữa qua đây tìm tính tiền là .”
Kiều Hữu Phúc : “Không, Lưu đồng chí, chúng nhập thêm nhiều hàng hóa, lượng lớn.”
Nói , Kiều Hữu Phúc đưa tờ danh sách chi chít chữ cho Lưu Thúy Vân.
Lưu Thúy Vân nhận lấy xem qua: “Đường đỏ 30 cân, câu đối nhỏ 80 cặp, hạt dưa 60 cân, giấy hồng...”
Tờ giấy xé từ vở bài tập dày đặc, các loại hàng Tết thường thấy đều đủ.
Kiều Hữu Tài cũng vòng vo: “Lưu tử, với cô một tiếng , chúng mở một cái cửa hàng ở trấn . Lần nhân lúc Tết khai trương, nhập thêm nhiều hàng Tết, bán lãi ít tiêu thụ mạnh, tạo chút cơ sở cho việc ăn sang năm.”
Lưu Thúy Vân dù cũng là kinh doanh, bà nghĩ nhiều hơn những gì nhà họ Kiều nghĩ. Bà lấy cây bút bên cạnh, gạch bỏ vài món danh sách: “Ở nông thôn giống như trong thành phố. Mấy cái thứ như mứt hoa sen, mứt bí... ở nông thôn cơ bản đều là tự nhà . Các cần thiết nhập. Nếu thật sự nhập, thì đổi thành cái loại kẹo mè xửng, còn mấy loại bọc đường trắng, nhưng cũng đừng nhập nhiều. Dù cũng gần, bán hết các đến lấy là .
Mặt khác, cái loại kẹo hoa quả rẻ tiền thể lấy nhiều một chút. Hai năm gần đây đời sống hơn , bây giờ thăm chúc Tết, nhà bình thường đều xách theo tám lạng nửa cân đường. Loại đường giá cả chăng, màu sắc sặc sỡ cũng vui mắt, nhất định sẽ dễ bán.
Ngoài , nếu các thời gian, bên còn nhập về một lô túi may mắn. Đến lúc đó các thể chia đường tám lạng, nửa cân, một cân đóng gói bán. Cái đối với khách hàng lực hấp dẫn cao.
Người vì lụa, hàng Tết cũng . Đặc biệt là đồ xách chúc Tết, thứ mà đóng gói đẽ, xách thể diện bên ngoài lẫn bên trong. Khách hàng tốn thêm tám xu một hào họ cũng vui vẻ.
Còn nữa, mấy loại bánh quy các nhập ít thôi. Thứ mà ẩm là mềm ỉu ngay. Các đổi thành cái loại bánh mềm, già trẻ con đều thích, giá cả cũng đắt...”
Lưu Thúy Vân miệng , tay cũng rảnh rỗi, bà gạch bỏ vài mục mà bà cho là danh sách của nhà họ Kiều, thêm mấy mục mà bà cảm thấy sẽ bán chạy.
Bà và em Kiều Hữu Phúc cũng ăn qua hơn một năm. Anh em Kiều Hữu Phúc thật thà bổn phận, tiền hàng cũng thanh toán kịp thời, hơn nữa bà và Kiều Giang Tâm quan hệ cá nhân , thường xuyên qua , cho nên bà kiên nhẫn giúp em nhà họ Kiều phân tích, sàng lọc.
Anh em Kiều Hữu Phúc tất nhiên là vô cùng cảm kích, luôn miệng lời cảm ơn.
Cuối cùng khi danh sách chốt, Lưu Thúy Vân ngẩng đầu : “Trong ít món mà chỗ bán. Bất quá cửa ở bên Bách hóa tổng hợp, thể lấy hàng cho các . Chúng cũng là quen, cũng thẳng với các , việc khẳng định thể công, đến lúc đó sẽ trích phần trăm. mà, kể cả khi trích , các lấy về bán vẫn lời.”
Anh em Kiều Hữu Phúc gật đầu: “Được, cứ theo lời Lưu tử . Cô cũng , đều là quen cũ, cơ hội hợp tác còn nhiều. Hơn nữa, con bé Giang Tâm nhà còn thường xuyên nhắc về cô, cô chắc chắn sẽ hố chúng . Chúng tin cô.”
Lưu Thúy Vân toe toét: “ hố ai chứ hố các . cũng thật, nếu đổi là khách hàng bình thường, mới rảnh rỗi mà điều hàng giúp . Vừa phiền phức, mà tổng cộng cũng chẳng kiếm mấy đồng. Cũng chỉ các , mới bằng lòng lăn lộn một chuyến thôi, ha ha ha ha ~”
Lưu Thúy Vân mới từ Bách hóa tổng hợp kéo lô hàng mà bà về, thì Kiều Giang Tâm cũng đến.
“Lưu cô cô ~”
Từ xa, Kiều Giang Tâm gọi lớn.
Lưu Thúy Vân đầu thấy là Kiều Giang Tâm, mặt lộ nụ rạng rỡ: “Mới ba cháu cháu về. Đang tính ngày mai lên tiệm cháu tìm đồ ăn ngon đây.”
Kiều Giang Tâm đưa một cái túi cho Lưu Thúy Vân, xoay chỉ chỉ thức ăn Cố Vân Châu đang xách tay: “Đợi gì đến ngày mai, trưa nay liền lên chỗ cháu ăn. Cháu tự xuống bếp, đồ ăn cháu đều mang đến đây.”
Lưu Thúy Vân nhận lấy cái túi: “Thứ gì ?”
Kiều Giang Tâm : “Quà từ Kinh đô mang về cho cô đó, xem cô thích .”
Lưu Thúy Vân mở xem, là một đôi găng tay da màu nâu. Miệng găng tay còn một vòng lông, trông tinh xảo xinh .
“Nha, găng tay da! Ai da uy, cái vòng lông bên ngoài thật, y như lông thật .” Lưu Thúy Vân trong mắt lộ rõ vẻ kinh hỉ, đưa tay thử đeo luôn.
Kiều Giang Tâm : “Là lông thật đó ạ. Cô bán hàng vòng lông bên ngoài là lông hồ ly. Cháu thấy đôi tay là nghĩ ngay đến cô. Chỉ còn đúng một đôi cuối cùng, tốn bao nhiêu công sức mới cướp đó.”
Lưu Thúy Vân yêu thích nỡ buông tay: “Vẫn là con nhóc nhà cháu nghĩ đến , ha ha ha. Ta uổng công thương cháu một hồi. Bất quá, thứ rẻ nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-347-moi-loi-song-phuong.html.]
Kiều Giang Tâm : “Hầy, cháu ngày nào cũng lên Kinh đô mua cho cô. Tiền nào của nấy mà. Loại đồ xinh , cô đeo khi tiếp khách cũng mất mặt. Nói thế nào nữa, Lưu cô cô của cháu bây giờ cũng là một đại lão bản .”
Kiều Giang Tâm lời thẳng đôi găng tay da bao nhiêu tiền, nhưng cũng vòng vo cho Lưu Thúy Vân là nó hề rẻ.
Lưu Thúy Vân cũng , chỉ Kiều Giang Tâm mắng: “Đồ nhóc lanh lợi! Chỉ dựa cái miệng , đúng là một hạt giống để ăn buôn bán.”
Kiều Giang Tâm hắc hắc: “Đây là học theo cô . Được , thời gian còn sớm, cháu về cửa hàng nấu cơm đây. Lát nữa hàng hóa của đại bá cháu họ chất xong, cùng lên tiệm cháu ăn cơm.”
Nói đến đây, Kiều Giang Tâm như nhớ điều gì, thêm: “Lưu cô cô, ba cháu họ lấy ít hàng . Nhà cháu cũng mở một điểm ở trấn .
Sau nếu ăn khấm khá, sẽ thường xuyên qua chỗ cô nhập hàng. Nhân dịp lấy hàng nhiều, cô bảo Tề thúc thúc lái xe chở chúng cháu một chuyến, đúng lúc xem cửa hàng của chúng cháu ở , cũng dễ tìm.”
“Như vầy , lát nữa cứ và hàng hóa, một xe chạy thẳng đến cửa tiệm của cháu.
Vừa lúc hàng là hàng Tết, cũng ít thứ thể đè ép, bằng bán sẽ mất mã.”
Lưu Thúy Vân như liếc Kiều Giang Tâm một cái.
Kiều Giang Tâm cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, mặt rõ: Ta ý định chiếm tiện nghi của ngươi, đều là lời thật lòng.
Bảy tám giây , Lưu Thúy Vân vỗ vai Kiều Giang Tâm một cái, mắng: “Cháu mở lời , thể từ chối ? Mau về nấu cơm ! Đã dùng xe và của , thì thêm cho mấy món mặn đó.”
“Vâng! Lưu cô cô, chỉ riêng cái tầm của cô, cửa hàng của cô mở lên tận tỉnh thành, mở rộng cả nước mới !”
Kiều Giang Tâm nịnh nọt một hồi, kéo Cố Vân Châu mất.
Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài mặt cũng vui như nở hoa. Sau cửa hàng mà giao hàng tận nơi, thì bọn họ quá tiện lợi , cần vác hàng bến xe để chờ xe tuyến nữa.
Hơn nữa, nhiều hàng dễ vỡ, họ còn đang lo lắng. Bây giờ thì , cả lẫn hàng đều đưa về tận nhà.
“Tề đại ca, giúp mấy đồng chí nhà họ Kiều đem đồ chất lên xe .” Lưu Thúy Vân hướng về phía Tề Hải Thanh đang xếp hàng lên kệ trong tiệm, hô lên.
Từ gặp mặt ở tiệm của Kiều Giang Tâm , Tề Hải Thanh mỗi ngày giờ tan , cùng với ngày nghỉ, đều qua bên Lưu Thúy Vân giúp đỡ. Cách đây lâu, Lưu Thúy Vân còn bỏ tiền cho học lái xe, tự tìm đường lách luật, kiếm một chiếc xe tải nhỏ.
Vừa đúng hôm nay là ngày nghỉ, Tề Hải Thanh sáng sớm tới đây giúp việc.
“Được.” Tề Hải Thanh đáp một tiếng, bắt đầu giúp Kiều Hữu Phúc và chuyển hàng.
Bọn họ hì hục chất hàng lên xe, Lưu Thúy Vân thì ở bên cạnh kiểm kê đơn. Đợi hàng chất xong, bà mới lấy bàn tính , lách cách gảy.
Anh em Kiều Hữu Phúc thấy xe chở về, liền tăng thêm lượng của một mặt hàng thể để lâu.
“Hô, đúng là lấy ít nha. Lần tổng cộng là 1676 đồng 6 xu. bớt cho các lẻ, thu các 1676 đồng chẵn.”
Anh em Kiều Hữu Phúc gật đầu. Lưu Thúy Vân cấp hàng cho bọn họ, bản giá cả thấp hơn so với bình thường, bọn họ cũng mặc cả.
“Được. Bất quá chúng chỉ mang theo một nghìn. Còn 676 đồng, lát nữa để Giang Tâm đưa cho cô.” Kiều Hữu Phúc , cởi cúc áo khoác, vạch lớp áo lông bên trong, mở ba lớp áo nữa, mới móc một cái túi vải mỏng.
Bên trong túi vải mỏng là những tờ tiền “Đại đoàn kết” xếp ngay ngắn.
“Không , đều là quen cả.” Lưu Thúy Vân khách khí một câu, nhận lấy tiền đếm nhanh ngay mặt em Kiều Hữu Phúc.
“Không vấn đề gì, chỗ đúng một nghìn.” Bà đưa tay nhét tiền cái túi xách lớn của , nhanh chóng một tờ biên lai đưa cho Kiều Hữu Phúc.
Bên trong phòng bao của quán Thực Hương, Vương phó viện trưởng, Cố Vân Châu, em Kiều Hữu Phúc, cùng với Tề Hải Thanh và Lưu Thúy Vân chật một bàn lớn.
Trên bàn nào là thịt bọc nồi, địa tam tiên, gà con hầm nấm, thịt luộc chấm tỏi giã... đều là những món ăn chủ lực.
Bên huyện Ninh, bữa ăn diễn vô cùng náo nhiệt.
Thế nhưng ở Tế Châu, tại nhà họ Âu Dương, khí vô cùng nặng nề.
Cao Vinh sô pha, hai mắt đỏ hoe. Âu Dương Nhược Phi sắc mặt tiều tụy, đối với tiếng của , dường như hề thấy.
Âu Dương Kiên cũng thở ngắn than dài.