Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 346: Kẻ lụy tình và chuyến hàng Tết
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:26
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Trần Văn Đức dậy từ sớm. Hắn mân mê tạo dáng tấm gương nhựa dính tường một hồi, đội cơn gió lạnh mà khỏi cửa.
Hắn quá cần một vợ hiền nội trợ giống như kiếp , một thể khiến lo lắng gì.
Hắn cũng quá cần cái cảnh sáng tác yên tĩnh như kiếp .
mới đến đầu thôn phía Bắc, liền thấy Kiều Hữu Phúc đang đ.á.n.h xe bò, kéo theo Kiều Hữu Tài, Kiều Giang Tâm, cùng với gã đàn ông thô kệch lính trong thành phố, thẳng về phía .
Trước mặt bao nhiêu như , Trần Văn Đức dám càn. Hắn đầu, co rúm , trốn ngay đống rơm rạ bên cạnh.
Hắn trơ mắt xe bò xa dần, mới cam lòng từ đống rơm bước .
Hắn tự an ủi : “Nhà họ Kiều thuê nhà ở trấn , bọn họ nhất định là trấn . Không , muộn một chút là .”
“Lâu như , Đại Nha dù giận đến mấy cũng nên nguôi ngoai .
Huống chi, Trì Tố Trân bây giờ cũng gặp báo ứng!”
“Két ~”
Cách đó xa, cánh cửa lớn nhà họ Cao kéo . Trần Văn Đức như con chim sợ cành cong, lập tức cúi đầu rụt cổ, vội vàng về.
Lần Kiều Giang Tâm giữa ban ngày ban mặt mơ, lừa vợ ngay tại thôn, từ đó về , trong thôn hễ thấy , đều dùng cái ánh mắt trào phúng, phòng , và kỳ dị đó.
Việc khiến Trần Văn Đức vô cùng nhục nhã.
Mấu chốt là, đường đường là một sách, thể giống như mấy mụ đàn bà chanh chua, cãi vã với đám nhà quê vô văn hóa .
Không trêu , chẳng lẽ trốn cũng nổi ?
Con dâu nhà họ Cao, Vu Phượng, cái bóng lưng rụt rè phía , đầu liền về phía nhà họ Kiều.
“Liêu thẩm, Liêu thẩm! A Phương còn thức a?”
Liêu Phúc Trân đang ở trong bếp trộn thức ăn cho gà: “Chưa . Tụi nhỏ còn tỉnh, cứ để chúng ngủ thêm một lát. Cô chuyện gì ?”
Vu Phượng nhăn mặt, chỉ chỉ cằm về phía nhà họ Trần, biểu cảm khoa trương : “Cái sinh viên nhà họ Trần , phỏng chừng là Giang Tâm về, nãy lượn lờ sang bên . thấy a, đây là vẫn từ bỏ ý định .
Bà với A Phương một tiếng, bảo con bé đề phòng chút. Nghe cả nhà đó, oán , trách , náo loạn đến mức khó coi lắm. Đó chính là một cái hố lửa thiên đại, ai mà dám dính .”
Lúc nhóm Kiều Giang Tâm đến trấn , vị sư phó đến dựng lều mang theo hai đồ , bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Kiều Hữu Phúc buộc xe bò cổng lớn, hỏi vị sư phó: “Đường sư phó, cái lều cửa lớn gần xong chứ?”
Đường sư phó đang chỉ huy đồ đem tủ, giường... mà nhà họ Kiều đặt lúc dọn trong, tranh thủ trả lời: “Gần xong . Trưa nay chúng tăng ca một chút, cố gắng xong tối nay.
À đúng , mấy cái tủ, cái rương , đều dựa theo bản vẽ lúc mà lắp ráp cho ông xong xuôi . Lát nữa ông tới nghiệm thu một thể là .”
Kiều Hữu Phúc gật gật đầu: “Được. bây giờ còn lên thành phố một chuyến. Xe bò cứ buộc ở đây, ông tiện thì trông chừng giúp. Đợi lúc xuống, sẽ nghiệm thu thanh toán nốt khoản tiền còn cho các ông, cũng là để các ông một cái Tết tươm tất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-346-ke-luy-tinh-va-chuyen-hang-tet.html.]
Đường sư phó hai mắt sáng lên, cả tươi như hoa: “Được, ! nhất định sẽ cho ông đàng hoàng. Nếu ông mà tìm một chút sai sót nào, ông cứ khấu trừ tiền công của !”
Bọn họ nghề , thích nhất là gặp kiểu khách hàng như nhà họ Kiều, xong là thể thanh toán tiền ngay. Nếu khoản tiền thể thu về, thì đúng như Kiều Hữu Phúc , ông và hai đồ đều thể ăn một cái Tết no đủ.
Có Đường sư phó và đám thợ ở đây việc, Kiều Hữu Phúc cũng yên tâm buộc xe bò ở bên cạnh. Một hàng bốn vội vội vàng vàng về phía huyện Ninh.
Trên xe, Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài vẫn chút thấp thỏm, dò hỏi Kiều Giang Tâm: “Giang Tâm , cái gì mà giấy phép kinh doanh hợp pháp, dễ lấy như ?”
Cố Vân Châu vội vàng vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Kiều thúc, hai bác cứ yên tâm. Hôm nay nhất định sẽ chuẩn xong xuôi cho hai bác. Hai bác cứ lo giải quyết chuyện nguồn hàng là .”
Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài Cố Vân Châu chuyện chắc nịch như , tưởng rằng cách, lập tức rối rít cảm ơn.
Kiều Giang Tâm thấy Cố Vân Châu vẻ đây, cũng vạch trần .
Chờ đến huyện Ninh, hai em Kiều Hữu Phúc cầm tờ danh sách hàng Tết mà cả nhà thống nhất tối qua, tìm Lưu Thúy Vân.
Lưu Thúy Vân bây giờ còn ở cái kho hàng hẻo lánh lúc nữa. Bà hùn vốn với khác ở khu thành nam, mở một khu bán sỉ hề nhỏ.
Mà Cố Vân Châu thì trực tiếp kéo Kiều Giang Tâm đến bệnh viện Trung y tìm Vương phó viện trưởng.
Hắn thể vênh váo cam đoan với Kiều Hữu Phúc, là bởi vì Vương phó viện trưởng chính là bản địa, quan hệ ở đây rộng. Lúc , các loại giấy tờ của quán Thực Hương nhà Kiều Giang Tâm, chính là nhờ quan hệ của Vương phó viện trưởng.
Một cháu trai của Vương phó viện trưởng, chính là lãnh đạo trong một đơn vị liên quan của Cục Công Thương thị trường.
Hai bệnh viện Trung y đến mười phút, mỗi ôm một cánh tay của Vương phó viện trưởng, lôi ông từ bệnh viện ngoài.
Vương phó viện trưởng Kiều Giang Tâm và Cố Vân Châu một trái một kẹp ở giữa, sắc mặt đen đến mức nào liền bấy nhiêu.
Cố Vân Châu đổi thái độ ít lời ngày thường, ríu rít bên tai Vương phó viện trưởng: “Người đều , nhất thế , nhị đại biểu, tam đại tứ đại hết vãng lai. Nhân lúc bây giờ còn , với thì qua nhiều. Ngài xem, ngài việc cũng tìm cháu trai, lỡ cháu trai ngài khám bệnh gì, chẳng cũng ngại ngùng đến phiền ngài ?
Hơn nữa, đây chính là chuyện của Giang Tâm, ngài càng để tâm. Ngài quên năm nay ngài béo lên bao nhiêu cân ?
Lúc ăn thì ngài chẳng khách sáo chút nào. Bây giờ nhờ ngài việc, ngài kéo cái mặt lừa . Ta cho ngài nhé lão nhân, ngài như là đáng yêu chút nào .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nói xong, Cố Vân Châu còn nháy mắt với Kiều Giang Tâm: “Đồng chí Giang Tâm, cô xem, vẫn là trẻ tuổi chúng điều hơn.”
Vương phó viện trưởng hất mạnh Cố Vân Châu : “Buông ! Ta tự ! Ta là giúp ? Ta mới , các ngươi trực tiếp báo tên là mà?”
Cố Vân Châu một phen ôm lên: “Lão Vương , cảm thấy ngài tự một chuyến thì mặt mũi sẽ lớn hơn một chút. Ngày mai khai trương , nhất là hôm nay thể lấy giấy phép.
Kỳ thực đây cũng chẳng chuyện gì to tát. Chẳng qua nếu tự chúng , bọn họ sẽ theo quy trình, nào là xét duyệt, nào là từng bước một. cái mặt của ngài dễ dùng, ngài chỉ cần lộ mặt , bọn họ đóng dấu ‘cộp cộp’, thế là xong. Đây chẳng là tiết kiệm cho chúng bao nhiêu việc ?”
Vương phó viện trưởng run run bả vai, hất Cố Vân Châu .
Cố Vân Châu dùng giọng mềm mỏng dỗ dành: “Giữa trưa để Giang Tâm tự xuống bếp, cho ngài mấy món ngon.”
Vẻ kháng cự mặt Vương phó viện trưởng chậm rãi rút . Ông khô khốc hắng giọng: “Khụ, hầy, hôm nay tiểu Kiều đồng chí xuống bếp ? Nếu như , dù cũng việc gì, liền cùng các ngươi một chuyến .”