Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 342: Mối ràng buộc huyết thống
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:22
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôn Xuyên Tiền.
Lưu Thiết La co ro trong gió lạnh ở đầu thôn, thỉnh thoảng ngẩng đầu về phía con đường mòn xa xa.
Tuy trời còn sớm, nhưng nắng, bầu trời xám xịt. Ông dậm dậm đôi chân cóng, đút tay tay áo cho ấm.
Cuối cùng, ở ngã rẽ xa xa, một bóng xiêu vẹo xuất hiện.
Lưu Thiết La nghển cổ , thở phào nhẹ nhõm.
Lưu A Hoa một chân cao một chân thấp về phía thôn. Bà bộ từ bắc thành bến xe, bắt xe tuyến về trấn. Từ trấn về thôn Xuyên Tiền còn hơn 12 cây đường núi, bà bộ về.
Đường dễ . Chỉ riêng đoạn từ trấn về thôn, bà mất gần hai tiếng đồng hồ.
“A Hoa.”
Một giọng nghèn nghẹt vang lên.
Lưu A Hoa ngẩng đầu, thấy Lưu Thiết La đang ở đầu thôn.
“Ba.” Bà đáp, giọng vô cảm.
Thấy Lưu Thiết La co rúm vì lạnh, Lưu A Hoa tới, giọng chút trách móc: “Trời lạnh thế , ba đây hóng gió gì? Sắp Tết đến nơi , ốm đấy khổ. Ba xem bao nhiêu tuổi , tự ? Tưởng còn là thanh niên chắc?”
Lưu Thiết La cụp mắt xuống, thở dài: “Trưa nay ba mới con lên thành phố. Ba đây đợi con.”
Lưu A Hoa cúi đầu .
Lưu Thiết La thở dài: “Bao năm nay, trong lòng con oán hận, đúng ? Có oán cũng thôi.”
“A Hoa , con là con gái ruột của ba, Phượng Muội là con dâu. Lúc hai đứa xích mích, ba chỉ thể để con chịu thiệt.”
“Chuyện nào chuyện đó. Là nhà họ Lưu bạc đãi con, chứ Phượng Muội nó nợ gì con. Thậm chí nó nuôi Quả Đào, con nhớ ơn nó.”
“Thực , tâm tư của Quả Đào, ba cũng phần nào. Nó cũng gánh mấy cái món nợ ân tình . Cho nên ba đòi nó tiền đó, cũng là dứt điểm chuyện.”
“Ba với Quốc Binh và Phượng Muội . 120 đồng là Quả Đào quỳ xuống xin tiệm ứng nửa năm lương. Sau bọn nó ăn , nhớ ơn Quả Đào. Nếu ăn , cũng lôi chuyện nuôi Quả Đào nữa, dùng ân tình để chì chiết con nó.”
“Sau , coi như ai nợ ai, cứ như họ hàng bình thường mà qua .”
Thấy Lưu A Hoa cúi đầu im lặng, Lưu Thiết La tiếp: “Con cứ nghĩ ba thiên vị mấy đứa em. Con lớn hơn thằng Hai ba tuổi, lớn hơn A Phương gần chín tuổi. Lúc A Phương một tuổi, con gần mười tuổi. Con bảo ba mà công bằng cho ?”
“Chẳng lẽ con gánh một gánh ngô về, ba cũng bắt nó gánh một gánh ?”
“Sức của ba với con chỉ thế. A Phương năm tuổi, con gần mười lăm. Trong tiềm thức, ba coi con như lớn .”
“Con là chị cả, con chịu thiệt thòi là . Con từ nhỏ hiểu chuyện, ba cũng dựa dẫm con nhiều.”
“Bất kể nhà chuyện gì, ba đều vô thức tìm con, vì ba đặt con ngang hàng với ba . Còn Quốc Binh và mấy đứa , ba coi chúng nó như lũ trẻ con gì.”
“Thực nghĩ , vẫn là ba sai. Thằng Hai hai tuổi hiểu chuyện, nhưng lúc đó con cũng mới năm tuổi. A Phương năm tuổi, con gần mười lăm. con cũng lúc năm tuổi chứ. Năm tuổi, con cõng Quốc Binh cắt cỏ lợn .”
Lưu Thiết La vỗ vỗ vai Lưu A Hoa: “Bao năm nay, vất vả cho con . Ba bất tài, lo cho hết. em các con thể khúc mắc. Các con là những ruột thịt nhất đời đấy. Có trách, thì trách ba đây.”
“Ba già , chỉ thấy các con hòa thuận, chị em gì thì đỡ đần lẫn .”
Lưu A Hoa cuối cùng cũng ngẩng đầu, giọng bà run run: “Vậy... ba đây trời lạnh thế đợi con, là sợ con oán Quốc Binh với Phượng Muội ?”
Lưu Thiết La lắc đầu: “Ba sợ trong lòng con thoải mái.”
“Thôi, về . Trời còn sớm. Về nhà, chồng con còn đợi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-342-moi-rang-buoc-huyet-thong.html.]
Lưu A Hoa lôi cái bánh bao mà Lưu A Hà đưa riêng cho , dúi lòng Lưu Thiết La: “Cho ba.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nói , bà cúi đầu, bỏ .
“A Hoa.” Lưu Thiết La gọi .
“Con cầm lấy mà ăn. Nhà họ Hứa...” Ông định nhà họ Hứa điều kiện còn kém hơn, ăn cái bánh bao thịt dễ.
Lưu A Hoa đầu , chỉ nhỏ: “Hôm qua ba cũng giấu cho con một cái .”
Nói xong, bà rảo bước nhanh.
Lưu Thiết La nhiều như , nhưng Lưu A Hoa vẫn thấy uất ức.
Bà oán cha bất công, nhưng oán nổi.
Cha tuy thiên vị các em, nhưng cũng nuôi bà khôn lớn. Cha tuy ép bà gả muộn, gả gần, nhưng cả ba bà sinh con, đều đến chăm sóc.
Lúc ốm liệt giường, bà chỉ một bà hầu hạ. Bà từng nghĩ, tiếc, phiền các em và con dâu.
bà : “A Hoa , ở mặt bọn nó thoải mái. Mẹ chỉ con thôi. Chỉ ở mặt con, mới thấy gượng gạo. Mẹ chỉ A Hoa của , chỉ cần A Hoa của thôi.”
Năm chị em, hễ bà xích mích với ai, cha đều bắt bà nhường. cũng như hôm qua, ông thể nhịn cái bánh bao thịt của , giấu diếm , dúi tay bà, : “A Hoa, con ăn nhanh . Ba ăn . Ăn luôn ở đây, đừng mang về nhà, đừng để ai thấy.”
Bà oán cha , nhưng tài nào oán . Cái cảm giác giằng xé đó khiến bà luôn vật lộn giữa oán hận và tha thứ...
Bà thể lý giải nổi thứ tình cảm . Nó giống như một sợi dây huyết thống thể nào cắt đứt. Cha bỏ rơi bà, thiên vị các em, bất công với bà, nhưng cũng chính họ dùng m.á.u thịt của để nuôi dưỡng bà.
Dù trong lòng bà thực sự oán, Na Tra thể lóc xương trả cha, nhưng thường thể tuyệt tình cắt đứt mối quan hệ buộc chặt linh hồn ngay từ khi mới sinh .
Bà và cha , Quả Đào và bà , thực đều giống .
Kiều Giang Tâm xuống xe, về phía căn nhà đối diện. Chỉ mới hơn nửa tháng mà căn nhà đổi rõ rệt.
Mái ngói lợp , cửa sổ cũng mới. Khoảnh sân rộng nhà láng xi măng sạch sẽ, trông khang trang hơn hẳn.
Còn hai thợ đang dựng một cái lều ở cửa.
“Đi, qua đó xem.” Kiều Giang Tâm xách đồ, .
Cố Vân Châu theo sát phía .
Chưa đến cửa, Kiều Giang Tâm thấy một bóng dáng quen thuộc bên trong cánh cửa đang mở.
“Bác cả!” Kiều Giang Tâm gọi.
Kiều Hữu Phúc tiếng, , vội phủi tay, vẻ mặt mừng rỡ bước : “Giang Tâm, cháu về ? Về lúc nào thế?”
“Con bé , xa thế mà một tiếng? Cũng nhắn về nhà câu nào. Nếu dì Hai con can, ba con lên tận thủ đô tìm con đấy.”
Tuy mới nửa tháng, nhưng Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài lên Ninh Huyện lấy hàng một , nên tin Giang Tâm theo Viện phó Vương lên thủ đô.
Kiều Giang Tâm hì hì: “Tại lúc vội quá, nên con kịp . con dặn dì Hai mà.”
Cố Vân Châu cũng vội : “Ngại quá bác Kiều. Tại bệnh tình của cháu khẩn cấp quá, Viện phó Vương cũng lớn tuổi . Giang Tâm cũng là ý , sợ y tá Lưu đường chăm sóc xuể, nên mới vất vả cùng chúng cháu một chuyến.”
Kiều Hữu Phúc Kiều Giang Tâm từ xuống : “Không là .”
Kiều Giang Tâm xoay một vòng mặt Kiều Hữu Phúc: “Con thì . Con còn béo lên đây . Lại còn thủ đô một vòng, mở mang tầm mắt. Con mang quà về cho đấy.”