Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 341: Nỗi lòng của người bị bỏ rơi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:21
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Quả Đào.” Kiều Giang Tâm gọi.
Lưu A Hoa và Quả Đào mới là con. Cô rốt cuộc cũng chỉ là ngoài, nhiều nhất cũng chỉ thể khuyên giải, chứ thể quyết định họ.
Quả Đào từ từ ngẩng đầu. Lần đầu tiên, cô nỗi lòng của với Lưu A Hoa.
“Mẹ. Lúc nãy con lời tức giận. Con ơn với con, con cũng mợ ơn với con. sức của con chỉ thế, con gánh nổi món nợ ân tình lớn như .”
“Nhiều lúc con nghĩ, con thà rằng năm năm tuổi đó đem cho còn hơn.”
“Ai cũng vì con mà chịu bao nhiêu uất ức. Mẹ cũng , cũng , mợ cũng , ông ngoại cũng , cả mấy em họ Tháng Thiếu cũng .”
“ ơi, vì con như thế, mà con vẫn sống .”
Quả Đào sụt sịt: “Từ nhỏ đến lớn, dù là dì Hai chú Út, dù là trong làng ông ngoại, chỉ cần mặt mợ, ai cũng vẻ trưởng bối mà dạy dỗ con. Rằng con nhớ ơn bác cả, mợ cả. Lớn lên báo đáp họ. Nếu họ, con c.h.ế.t đói từ lâu.”
“Từ nhỏ đến lớn, dù là họ hàng bạn bè, dù là bà nội ba, chỉ cần ở mặt và nhà họ Hứa, ai cũng dạy dỗ con, bảo con lớn lên báo đáp , báo đáp nhà họ Hứa.”
“Con thường tự hỏi, tại là con? Con cũng trai, em trai, cùng một sinh . Tại gánh những món nợ ân tình nặng trĩu là cả thằng Ba? Tại khác đều ở cùng ba , còn con ở nhà ?”
“Mẹ lúc con mợ đối với Tháng Thiếu, con ghen tị thế nào ?”
“Con về nhà với . Từ nhỏ con nhà họ Lưu là nhà . Năm nào con cũng hỏi , khi nào con về ở với . Lúc đó, với ba đối với con như mợ đối với Tháng Thiếu .”
“Có lúc con còn nghĩ, tại mợ nuôi con? Nếu họ nuôi con, sẽ đón con về nhà họ Hứa ?”
“Ở nhà , con cũng sẽ tự do tự tại như bốn em nhà Tháng Thiếu ?”
“Con sẽ là dậy sớm nhất. Con cũng tranh việc nhà. Con cũng thể ngủ nướng như em họ. Con cũng thể chầu bên bếp lửa nướng khoai lang, rang lạc. Con cần lấy lòng tất cả , cần để ý cảm xúc của ai. Con cũng dám gắp món ăn mà con thích...”
Lưu A Hoa từ từ nín . Bà im lặng lắng Quả Đào .
Nước mắt Quả Đào chảy trong im lặng: “Phải, con nợ . con thật sự tiền. Con ứng lương ở tiệm . Nửa năm tới, con sẽ lương. Mẹ gấp đôi, con sẽ đưa. cho con thời gian. Bằng , ép c.h.ế.t con, con cũng .”
“Số tiền con sẽ đưa cho . , , con những gì trả giá vì con. Và con cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hôm nay vì nhà họ Hứa mà ép con như thế nào.”
Nghe Quả Đào , đồng tử Lưu A Hoa co . Bà kinh ngạc con gái.
Bà thấy trong mắt Quả Đào là tình thương, cũng là lòng ơn.
Mà là sự lạnh lùng.
Lưu A Hoa thất thần bỏ . Lưu A Hà dùng tiền lương của mua năm cái bánh bao thịt, chạy theo dúi lòng bà : “Chị cả, cầm lấy. Túi cho cả nhà bốn , mỗi một cái. Chị mang về phòng mà ăn, lỡ bà thông gia thấy, chẳng đến lượt chị.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Còn túi một cái, chị ăn dọc đường. Chị đừng nghĩ nhiều. Bọn em ai cũng nhớ ơn chị. Ba cũng nhớ ơn chị. Ông vẫn thường mặt bọn em, bao năm nay chị là vất vả nhất. Chỉ là mấy năm nay ai cũng khó khăn, ai lo cho chị .”
“Chị yên tâm, em sẽ để ý. Có việc gì , em báo cho chị ngay. Nếu tiệm tuyển , em sẽ tiến cử chị với bà chủ!”
Lưu A Hoa gật đầu, gì, ôm bọc bánh bao bỏ .
Kiều Giang Tâm cũng ở cửa theo Lưu A Hoa. Cô tự hỏi, sai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-341-noi-long-cua-nguoi-bi-bo-roi.html.]
Trước đây, cô đối xử với bà dì cả , và cả với Quả Đào, vì những lời của họ, vì thái độ mấy thiện cảm của họ với nhà họ Kiều, mà cô đeo lên một cặp kính màu, cho rằng họ , đều là lũ bạch nhãn lang.
Kiều Giang Tâm cơ hội giúp đỡ dì cả. Trong tiệm, cô tuyển thím Ba lạ mặt, tuyển Lý Bạch Lữu ở vách bên, tuyển cả Mã Đào, nhưng cô bao giờ nghĩ đến việc tuyển một ở nhà dì cả.
Bởi vì trong tiềm thức, cô cho rằng nhà dì cả , nhà dì cả là một mớ rắc rối, nên cô tự động né tránh.
Thực , dì cả, đang vật lộn mưu sinh ở thôn Xuyên Tiền, mới là cần cơ hội việc nhất.
“Vào thôi. Đời như là mơ, ai cũng nỗi khổ riêng. Em giúp hết .” Cố Vân Châu bên cạnh, nhỏ với Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm thở dài: “Haizz... Trước đây em ấn tượng về dì cả. Vì dì cho em cảm giác độc đoán, tính toán, thấy tiền là sáng mắt, ích kỷ, cay nghiệt.”
“Dì đối với hai bác, dì Hai và em, lúc nào cũng vẻ trưởng bối dạy dỗ. Em ghét điểm , cảm thấy dì nể mặt ai, tự cho là nhất.”
“Giờ nghĩ , lẽ là do dì quen từ trẻ. Quen việc quản lý các em, hễ các em là mắng mỏ, thậm chí đ.á.n.h chửi.”
“Đến giờ em mới , năm bà ngoại ốm liệt giường, gần như đều là một tay dì chăm sóc.”
“Trước đây, em cứ nghĩ dì vứt Quả Đào cho bác em, đưa gạo, là dì với nhà họ Lưu. Giờ nghĩ , thực , nhà họ Lưu cũng nợ dì ít.”
Cố Vân Châu lén nắm tay Kiều Giang Tâm: “Cho nên, nhiều chuyện, nhiều , chúng thể chỉ một phía. Không ở vị trí của họ, chúng bao giờ hiểu .”
“Thôi, chuyện nữa. Chiều nay em còn về thôn Cao Thạch, còn bao nhiêu việc. Anh kể cho em về sở thích của ba em ...”
“Sở thích cái gì mà sở thích! Em bảo chuyện hai đứa tạm thời với họ mà. Anh vội cái gì?”
Bị Cố Vân Châu ngắt lời, Kiều Giang Tâm cũng đành tạm gác chuyện của Lưu A Hoa .
Cô nghĩ, là về nhà hỏi ba xem, chuyện bên thôn Xuyên Tiền rốt cuộc là thế nào, lúc đó tính .
Trong tiệm bắt đầu đông khách, tất bật việc. Lưu Hân Nghiên từ bưu điện gọi điện về, đang cùng Hồ Xương Lương đấu võ mồm.
Quả Đào nặn một nụ thật tươi, nhiệt tình đón khách. Chỉ vết tát hằn rõ má và đôi mắt sưng húp mới tố cáo những gì cô trải qua.
Lưu A Hà và Mã Đào trong bếp thỉnh thoảng ngoái Quả Đào, ánh mắt đầy lo lắng.
Hồ Xương Lương ăn xong, tính tiền, thuận miệng hỏi: “Bà chủ Kiều nhỏ, còn hai mươi ngày nữa là Tết , tính nghỉ thế nào?”
Kiều Giang Tâm : “Ông tính ? định hết ngày 24 là nghỉ. Mùng 5 Tết khai trương.”
“Nghỉ sớm thế? Thế là nghỉ cả mười ngày ?” Hồ Xương Lương hỏi.
Kiều Giang Tâm gật đầu: “Vâng. Tiền thì kiếm bao giờ mới hết. Năm nay vất vả , cho nghỉ sớm một chút, về nhà ăn cái Tết cho đàng hoàng, kẻo vội vội vàng vàng như đ.á.n.h trận.”
Quả Đào nghỉ mười ngày, ngây . Đợi Hồ Xương Lương , cô lấy hết can đảm, đến mặt Kiều Giang Tâm, hỏi: “Chị Giang Tâm, Tết ... em... em ở trông cửa hàng ạ? Chị yên tâm, em lấy tiền công .”
Kiều Giang Tâm ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tết mà em ở tiệm ?”
Quả Đào lí nhí: “Em về. Không ai chào đón em cả. Em về nhà bác cả, cũng về nhà họ Hứa. Em chỉ ở một , tự ăn Tết.”