Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 340: Ai cũng có nỗi khổ riêng
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:20
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những lời của Lưu A Hoa ủy khuất, tuyệt vọng, như rỉ máu.
Bà hiểu, tại đáng ghét đến .
Với cha , bà là nhiều nhất.
Bà giúp cha chăm sóc các em, hầu hạ già ốm đau liệt giường, lời cha mà gả muộn, gả gần. bà vẫn lòng cha . Hễ chuyện gì, hy sinh luôn là bà.
Với em, đứa em nào mà mang ơn bà? trong các chị em, bà luôn là xa lánh. Giờ nhà họ Kiều phất lên, đưa A Hà lên thành phố, đưa hai thằng em buôn, nhưng một ai với bà một tiếng, một ai hỏi: "Chị cả cùng ?"
Ở nhà chồng, bà là một vợ, con dâu chăm chỉ, hiếu thuận. chồng luôn ngứa mắt vì bà thường xuyên về nhà ngoại. Chồng cũng bênh vực bà.
Với con cái, bà cũng moi t.i.m moi gan. Vì Quả Đào, bà sẵn sàng liều mạng, một chống cả nhà họ Hứa. trong mắt Quả Đào, bà còn bằng nhà mợ nuôi nó mấy năm.
Cả cuộc đời bà, bà luôn là bỏ qua, ghét bỏ.
Ngay cả con gái của bà cũng . Luôn luôn là như thế.
“Hu hu hu... thật sự đáng ghét đến thế ? Tại nhiều đến thế mà vẫn là công cốc? Tại chứ?”
Lưu A Hoa bệt xuống đất, lóc vật vã.
Quả Đào, Kiều Giang Tâm che chở phía , đang gào đất, cũng nấc lên từng hồi.
Lưu A Hà những lời cay đắng của chị cả, cảm giác tội ập đến. Bà cũng đưa tay lên lau nước mắt.
“Hu hu, chị cả, bọn em ... xa lánh chị. Chị hiểu lầm . Chị lên .”
“Em hiểu chị khó xử. Bao năm nay đúng là chị chịu thiệt thòi. Nhà cũng vất vả cho chị nhiều. Chị đừng nữa, lên .”
Bà lau nước mắt, vươn tay đỡ Lưu A Hoa.
Kiều Giang Tâm cảm thấy như một cục tức nghẹn ở cổ, vô cùng khó chịu.
Thực , đây, ấn tượng của cô về bà dì cả tệ. Cô thấy cảnh của Quả Đào, nên nghĩ bà trọng nam khinh nữ. Thấy thái độ của bà với , cô nghĩ bà chanh chua.
Rồi , bà còn trơ trẽn giới thiệu con trai mặt . Tất cả những điều đó khiến Kiều Giang Tâm phản cảm.
nhân vô thập . Ai cũng mặt mặt khác.
Quả Đào gửi nuôi ở nhà mợ, ai cũng trách dì cả nhẫn tâm, chiếm hời. lẽ bà cũng thể chủ ở nhà họ Hứa. Đó lẽ là cách duy nhất bà thể nghĩ để giữ Quả Đào.
Bà cay nghiệt với em, nhưng chẳng vì bà trả giá quá nhiều cho nhà ngoại ? Đối với những em hưởng lợi, chẳng lẽ bà oán thán vài câu? Lòng bà uất hận ?
Thấy bắt đầu xúm xem, Kiều Giang Tâm hạ giọng: “Đừng nữa. Người cho. Tất cả phòng bao chuyện.”
Nói , Kiều Giang Tâm kéo Quả Đào phòng bao.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu A Hà cũng kéo, đẩy Lưu A Hoa .
Cố Vân Châu nãy giờ hóng ở cửa, vội quầy thu ngân, giả vờ việc.
Trong phòng bao, Lưu A Hoa và Quả Đào đối diện , cả hai đều đang .
Lưu A Hà chạy qua chạy , dỗ dành bên hai câu, an ủi bên hai câu, mắt bà cũng đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-340-ai-cung-co-noi-kho-rieng.html.]
Kiều Giang Tâm tiếng thút thít, đầu óc ong ong như cả đàn ruồi bay, phiền c.h.ế.t .
Nóng m.á.u lên, “Rầm!” một tiếng, Kiều Giang Tâm đập mạnh tay xuống bàn.
“Đừng nữa!”
“Phiền c.h.ế.t ! Đây là chỗ ăn, dịch vụ tang lễ!”
Tiếng quát của Kiều Giang Tâm vang lên, Lưu A Hoa và Quả Đào lập tức nín bặt, nghẹn ngào nấc lên.
“Dì Hai, sắp đến giờ cơm trưa , dì ngoài coi quán .”
Lưu A Hà Kiều Giang Tâm , do dự Lưu A Hoa và Quả Đào, ngoài.
Kiều Giang Tâm Lưu A Hoa, Quả Đào, trong lòng thở dài. Nói , cũng là do cái nghèo.
Chuyện của các bậc trưởng bối, cô thể ai đúng ai sai. xét về chuyện nhà ông bà ngoại, dì cả đúng là chịu thiệt thòi nhất.
Như bà , bà chăm sóc các em khôn lớn, lỡ dở cả thanh xuân, hầu hạ bà ngoại lúc hấp hối, còn thường xuyên vì chuyện nhà ngoại mà nhà chồng chì chiết.
Bà tuy lòng , nhưng tuyệt đối . đó cũng là lý do để bà chèn ép Quả Đào.
Còn Quả Đào...
Nhìn Quả Đào với vẻ mặt vô hồn, Kiều Giang Tâm cũng gì. Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên. Quá khứ quá gian nan, hiện tại gánh nặng cũng ít.
Còn về bác cả và mợ cả...
Trong cái thời buổi mà ai cũng ăn đủ no, mặc đủ ấm, họ thể để con chịu đói, mà nuôi Quả Đào từ lúc năm tuổi đến giờ, họ càng gì sai.
Ông ngoại, vì gia đình yên , vì hòa giải mâu thuẫn giữa mợ, tìm đến Quả Đào. Tuy là ý , nhưng cách của ông đúng là chút hồ đồ.
Ông mợ oán giận dì cả, nên Quả Đào nhanh chóng trả món nợ ân tình , để bịt miệng mợ, để và dì cả vẫn là em hòa thuận. ông tính đến việc nhà họ Hứa sẽ gây áp lực lớn thế nào cho dì cả.
“Dì cả, hôm qua Quả Đào đúng là đưa cho ông ngoại 120 đồng. đó là nó xin ứng nửa năm lương ở tiệm.”
“Xét về phía nhà họ Lưu, dì đúng là chịu thiệt thòi. Quả Đào thì tội tình gì?”
“Cháu hôm dì về khoe khoang chuyện Quả Đào kiếm tiền, cũng là chứng minh cho khác thấy, chứng minh rằng việc dì che chở Quả Đào rời khỏi nhà họ Hứa là sai, đúng ?”
“Thời gian Quả Đào ở thành phố, ở nhà chắc dì cũng ít lời khó , cũng nhà họ Hứa chì chiết ít, ?”
Nghe Kiều Giang Tâm , Lưu A Hoa gục xuống bàn, gào .
“Hu hu hu... Tao uổng công nuôi nó! Nó chỉ hận tao đòi tiền nó, chứ nó vì nó mà tao đánh, mắng, chỉ trỏ. Nó tao vì nó mà chịu bao nhiêu lời ong tiếng ve. Nó chỉ nhớ là nó dễ dàng, nhưng nó tao còn khổ hơn vạn !”
Kiều Giang Tâm thở dài: “Dì cả, tiền ông ngoại cũng lấy về , giờ chúng cũng thể đòi . Thật Quả Đào lúc nãy cũng sai. Dì bây giờ cũng cần tiền gấp, cũng đến nỗi cơm ăn. Dì hà tất tranh cái hơn thua ? Hà tất so đo với bác cả, mợ cả?”
“Quả Đào dù cũng là con gái ruột của dì. Sau chẳng lẽ nó lo cho dì? Hai là con ruột. Dì thể liều mạng che chở cho Quả Đào rời khỏi nhà họ Hứa, thể bất chấp lời đồn của thiên hạ, đó cũng là vì dì thương nó.”
“Dì cũng từng là con gái, dì hiểu hơn ai hết cảnh con gái khổ sở thế nào, đặc biệt là con gái nhà họ Hứa. Dì càng thương nó nhiều hơn mới .”
Quả Đào đến đây, gì, chỉ đỏ mắt cửa.