Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 339: Có ai còn nhớ đến tôi không?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:19
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vì mày tao chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu tội? Mang thai mày tám tháng tao còn gánh nước tưới đồng! Chỉ vì mày là con gái, tao đến ở cữ cũng ! Mày b.ú sữa tao mà lớn, từng bãi tã, bãi cứt của mày đều là do tao dọn! Là tao liều mạng đưa mày lên thành phố! Giờ mày đối xử với tao như thế ?”

 

“Mày mày bạch nhãn lang thì mày là cái gì? Con chê khó, ch.ó chê chủ nghèo! Tao vì mày đủ nhiều ? Mày còn mặt mũi nào mà hận tao?”

 

“Sớm mày là cái loại , lúc mày đẻ , tao lời bà nội mày, vứt thẳng mày lên núi Đại Lĩnh cho xong! Để khỏi nuôi cái đồ m.á.u lạnh, vô tình, bất hiếu, bạch nhãn lang như mày!”

 

Nghe những lời c.h.ử.i rủa cay độc của Lưu A Hoa, Quả Đào cũng mất hết lý trí.

 

Cô trợn mắt, gào lên: “Con bắt sinh con ? Con cầu xin đẻ con ? Tại sinh con ? Tại đẻ con ?”

 

“Tại lúc đó vứt con lên núi Đại Lĩnh ? Tại vứt con lên núi, để con c.h.ế.t sớm cho ?”

 

“Con đầu thai bụng ? Mẹ thiếu tiền cứu mạng ? Hay sắp c.h.ế.t đói mà con cho ăn?”

 

“Sao ép cả, ép thằng Ba? Chẳng vì con là con gái ? Các ai cũng ép con, các ép c.h.ế.t con thì mới lòng ?”

 

“Con sai cái gì? Tất cả những gì các cho con, cái nào là con ! Con sai cái gì?”

 

! Con nợ các ! Con nợ! Mẹ lấy cái mạng của con ! Lấy !!!”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Quả Đào gào lên điên cuồng, nước mắt giàn giụa, lao về phía Lưu A Hoa.

 

Kiều Giang Tâm vội ôm chặt lấy Quả Đào: “Quả Đào, Quả Đào, em bình tĩnh ! Bình tĩnh , chúng chuyện đàng hoàng.”

 

Quả Đào bật nức nở.

 

“Em thế nào bây giờ? Em thể gì đây? Cùng là con , tại em nợ các nhiều như ?”

 

“Em hận lắm! Em sinh em, che chở cho em! Em thà rằng đừng sinh em, thà rằng em c.h.ế.t ngay lúc mới lọt lòng còn hơn!”

 

“Em hề ơn mợ nuôi em! Em thà rằng họ đừng nuôi em, thà rằng lúc đó đem cho . Dù sống c.h.ế.t, em cũng chịu.”

 

“Các ai cũng là vì cho em. Có ai từng hỏi em một câu ? Có ai hỏi em sống một cuộc sống như ?”

 

“Ai cũng bắt con nhớ ơn, ai cũng bắt con cảm kích! con cảm kích cái gì? Cảm kích những khổ sở mà con chịu bao nhiêu năm nay ?”

 

Quả Đào đến nghẹt thở, như trút hết bất mãn với cuộc đời bấy lâu nay.

 

Lưu A Hoa thấy con gái , bà cũng theo: “Mày oán tao, đúng ? Mày hận tao! Mày trách tao cho mày sống sung sướng. ít nhất tao cho mày sống! Ít nhất tao cũng đặt mày ở mắt mà nuôi lớn! Tao còn thế nào nữa?”

 

Lưu A Hà há miệng, khuyên thế nào. Một bên là cháu gái, một bên là chị ruột, mà ở giữa còn cả cha ruột và em trai .

 

Bà chỉ thể một cách khô khốc: “Thôi, hai đừng cãi nữa. Ai cũng nỗi khổ riêng.”

 

Kiều Giang Tâm cũng kiêng nể gì nữa, cô sang Lưu A Hoa: “Dì cả, nếu dì thực sự thương Quả Đào, thì dì càng nên ép nó như . Quả Đào ở nhờ nhà mợ bao nhiêu năm, dì hề đưa một hạt gạo.”

 

“Nó ăn mỗi miếng cơm đều nơm nớp lo sợ. Anh Tháng Thiếu và mấy đứa em còn đủ no, Quả Đào lớn từng , lẽ nào nó nên ơn mợ ?”

 

“Quả Đào là cháu ruột của , nhưng đối với mợ, nó chỉ là dưng nước lã. Trong lòng mợ, nó thể nào bằng con ruột . Con ruột của mợ còn đủ ăn, san sẻ cho Quả Đào, mợ nhịn nhục bao nhiêu?”

 

“Ông ngoại và , vì Quả Đào mà nhường nhịn mợ bao nhiêu?”

 

“Dì ép Quả Đào coi dì là hết, dì nghĩ đến áp lực của nó ? Dì cầm 18 đồng về làng khoe khoang, khiến mợ đ.á.n.h một trận, dì ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-339-co-ai-con-nho-den-toi-khong.html.]

“Đứng ở góc độ của ông ngoại, ông cũng gia đình hòa thuận. Dù thì Quả Đào cũng là do bà ngoại mang về. Ông cảm thấy chịu đựng mợ, là của hai ông bà già...”

 

Lưu A Hoa mắt đỏ ngầu, cố gắng biện minh: “Quả Đào tuy ở nhà nó, nhưng tiền học phí, tiền t.h.u.ố.c thang đều là tao giấu chồng tao trộm mang về cho! Vì nó mà tao đ.á.n.h mấy trận đấy!”

 

“Hơn nữa, nó lớn, việc , chẳng lẽ nó tự nuôi nổi ?”

 

“Trước đây nó ăn lương thực của mợ, đó cũng là chuyện nên ! Đó là mày nợ tao!”

 

“Tiền sính lễ mà mày cưới con Lý Phượng Muội, chính là tiền bán tao đấy! Nhà họ Lưu nuôi con gái tao mấy năm thì gì là nên?”

 

Lưu A Hoa gào xong, Kiều Giang Tâm và Lưu A Hà đều im lặng.

 

Ai cũng , mà dường như ai cũng chẳng .

 

Ai cũng lý do của riêng , lập trường của riêng , căn bản thể nào phân xử rõ ràng.

 

“Rốt cuộc con gì?” Quả Đào Lưu A Hoa với đôi mắt sưng húp.

 

Lưu A Hoa thấy ánh mắt đầy thù địch của con gái, bà nghiến răng: “Mày đưa cho mợ mày bao nhiêu, thì đưa cho tao gấp đôi! Mày nợ bọn họ, nhưng mày nợ tao nhiều hơn!”

 

“Tao thể nuôi mày !”

 

Đồng tử Quả Đào tối sầm . Môi cô run rẩy, gào lên trong tuyệt vọng: “Con ! Con ! Mẹ lấy mạng con ! Lấy mạng con mà trả!”

 

Lưu A Hoa cũng gào lên: “Mày ? Hôm mày cũng mày , đưa cho ông ngoại mày 120 đồng! Mày dân làng tao thế nào, nhạo tao ?”

 

“Mày bà nội mày, ba mày, thím Hai mày đày đọa tao thế nào ?”

 

“Mày chỉ nghĩ cho bản mày, chỉ nghĩ cho nhà mày! Thế còn tao thì ? Bao nhiêu năm nay tao vì mày, mày để ? Nếu vì tao, mày ngày hôm nay ?”

 

“Nếu tao liều mạng ngăn cản, tháng Ba mày gả cho thằng cháu du thủ du thực bên nhà ngoại thím Hai mày ! Nếu tao vứt hết mặt mũi cầu xin dì Ba mày, mày lên thành phố sống sung sướng ?”

 

“Những nắm đ.ấ.m lẽ giáng xuống mày, đều giáng hết lên tao ! Mày , những lời đay nghiến, những lời dị nghị đều là tao gánh hết!”

 

“Quả Đào, tao với mày! Mày nâng khác lên để dìm tao xuống! Mày oán tao, mày oán nhà họ Hứa? Là tao đưa lương thực cho nhà ông ngoại mày ? Sao mày trách ba mày, mày trách bà nội mày? Chẳng qua mày thấy tao dễ bắt nạt thôi!”

 

“Tất cả các đều bắt nạt ! Hồi nhỏ, ông ngoại, bà ngoại các bắt nạt ! Lấy chồng, nhà chồng bắt nạt ! Giờ đến em chị em cũng coi thường ! Ngay cả mày cũng coi thường tao!”

 

Lưu A Hà giữ chặt lấy Lưu A Hoa đang gào thét trong điên cuồng: “Chị cả, chị cả, chị bình tĩnh . Không ai coi thường chị cả, là do chị tự suy diễn thôi.”

 

Lưu A Hoa hất mạnh tay Lưu A Hà , mắt đỏ ngầu: “Tao sai ? Tao sai câu nào? Hồi nhỏ bọn bay đều học, một tao ! Làm việc gì cũng là tao! Có cái gì cũng nhường bọn bay !”

 

“Bọn bay đều là tao cõng lưng mà lớn! Đến lúc tao lấy chồng cũng lo cho nhà ! Ngay cả lúc con Lý Phượng Muội ở cữ, tao cũng chạy về đỡ đần!”

 

“Lúc ốm liệt giường, mày với A Phương lo ngày nào ? Hai con dâu lo bao nhiêu? Lần nào lau , bưng bô, đổ nước tiểu mà gọi tao về?”

 

“Con Lưu A Phương, đến đám tang nó cũng nổi một hộp quà. Bao nhiêu năm về nhà một chuyến. Thế mà lúc nó khấm khá lên, bọn bay xúm nịnh bợ. Tao chỉ hai câu, ba còn tao mất mặt bao nhiêu .”

 

“Bây giờ, mày theo Giang Tâm lên thành phố công nhân. Thằng Hai (Lưu Quốc Binh) với thằng Tư (chú Út) cũng theo nhà họ Kiều buôn bán.”

 

Lưu A Hoa gào lên phẫn uất: “Thế ai gọi một tiếng ? Có ai hỏi một câu ?”

 

“Bọn bay thì em chị em hòa thuận ! Thế còn tao, chị cả thì ? Có ai còn nhớ đến ?”

 

 

Loading...