Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 335: Tiền của anh, em cứ tiêu!

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:15
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em họ Giang Tâm.”

 

Giọng Lưu Tháng Thiếu vẻ vui mừng.

 

Ngay lập tức, sang Lưu Thiết La: “Ông ơi, tìm đúng chỗ . Con bảo mà, ông xem, chẳng em họ Giang Tâm ?”

 

Kiều Giang Tâm vội chạy đón: “Ông ngoại, hai đến đây?”

 

“Vào đây, đây, mau trong .”

 

“Giờ 10 giờ , hai từ sáng sớm ? Ăn sáng ?”

 

Nói , Kiều Giang Tâm đầu gọi với bếp, nơi Lưu A Hà và Quả Đào đang nhặt rau: “Dì Hai, Quả Đào! Ông ngoại với Tháng Thiếu đến . Mau pha nóng, lấy cho ông mấy cái bánh bao thịt đây.”

 

Lưu A Hà lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Ba! Sao ba lên đây? Trời thì lạnh. Ba lên mua đồ Tết ?”

 

Chỉ Quả Đào Lưu A Hà, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.

 

Cô cố nén sự lo lắng, bước lên rót : “Ông ngoại, hai đến . Mau . Uống nóng cho ấm , cháu lấy bánh bao.”

 

Lưu Thiết La đưa mắt một lượt bài trí trong tiệm, chút lúng túng vỗ vỗ lên đầu gối.

 

“Ta lên xem thế nào, nhận cái cửa. Chẳng mấy nữa là Tết, ở nhà cũng chẳng việc gì, nên lên đây dạo, tiện thể thăm bọn bay.”

 

Kiều Giang Tâm nhiệt tình: “Ruộng vườn hết việc , ông lên đây dạo là .”

 

Lưu Thiết La liếc Cố Vân Châu đang cúi đầu xem sổ sách ở quầy thu ngân.

 

Cố Vân Châu lịch sự gật đầu chào ông.

 

Lưu Thiết La nặn một nụ lấy lòng, ghé sát, nhỏ với Kiều Giang Tâm: “Giang Tâm, đây là... vị quý nhân mở tiệm ở thành phố đấy ?”

 

Ông , cái tiệm là do một quý nhân thành phố mở, Kiều Giang Tâm chỉ giúp quản lý, nhưng cũng tiếng mặt vị quý nhân đó.

 

Kiều Giang Tâm đầu Cố Vân Châu, lập tức hiểu . Trước đây, bác dâu cả sợ cô tuổi nhỏ, cả nể, lỡ gặp họ hàng đưa yêu cầu quá đáng sẽ khó xử.

 

, bà với tất cả rằng tiệm là của một quý nhân thành phố.

 

Kiều Giang Tâm lấp lửng: “Vâng... ạ, ở thành phố.”

 

Lưu Thiết La gật gù. Cái tiệm lớn thế , Giang Tâm mới bao lớn tuổi, mà mở nổi.

 

Ông cầm một cái bánh bao bột trắng, thuận miệng hỏi: “Cái bánh bao chắc đắt lắm nhỉ?”

 

Kiều Giang Tâm lắc đầu: “Không đắt ông, ba hào một cái ạ.”

 

Lưu Thiết La kinh ngạc: “Cái gì? Ba hào? Thế bằng mua gần hai cân lương thực .”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Kiều Giang Tâm : “Ông ơi, trong thịt nạc, nhân nhiều, nước dùng cũng đậm đà. Ông ăn thử xem.”

 

Lưu Thiết La ngửi mùi thơm, c.ắ.n một miếng lớn: “Ừm, ngon! Bánh bao ngon thật.”

 

Kiều Giang Tâm hì hì, mời Lưu Tháng Thiếu cùng ăn.

 

Lưu Tháng Thiếu ăn nhỏ: “Em Giang Tâm, chúng ăn bánh bao thế ... trừ lương của em đấy?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-335-tien-cua-anh-em-cu-tieu.html.]

Lưu Thiết La , lập tức đẩy cái đĩa xa: “Chúng ăn mỗi một cái nếm thử là . Hai cái cất .”

 

Kiều Giang Tâm đẩy cái đĩa giữa bàn: “Haizz, ông cứ ăn . Cháu với họ quan hệ , ăn mấy cái bánh bao ai tính tiền. Hai cứ ăn tự nhiên, đủ cháu lấy thêm. Lúc về cháu gói mang về cho bác cả với chị dâu nếm thử.”

 

“Giang Tâm, sổ sách đối xong .” Cố Vân Châu ở quầy thu ngân gọi.

 

Kiều Giang Tâm dậy: “Ông ngoại, ông với Tháng Thiếu ăn nhé.”

 

Lưu Thiết La vội : “Được , cháu cứ lo việc .”

 

Tại quầy thu ngân, Cố Vân Châu đưa sổ cho Kiều Giang Tâm xem, ghé sát nhỏ: “Bà chủ Kiều nhỏ đúng là thiên tài. Tiệm Thực Hương đúng là con gà mái đẻ trứng vàng.”

 

Anh chỉ tay túi xách của Kiều Giang Tâm: “Tiền đây . Mười ba ngày sổ sách mà doanh thu gần 3600 đồng, tính một ngày hơn 270 đồng. Trừ tiền nguyên liệu, tiền hàng, trừ lương nhân viên, lãi ròng của em cũng hai nghìn bảy, hai nghìn tám đấy.”

 

Cố Vân Châu tấm tắc: “Đấy là còn kể lúc em nhà, nhận mấy tiệc lớn đấy.”

 

Kiều Giang Tâm trợn mắt: “Nông cạn! Mới hai nghìn hơn thôi mà.”

 

Cố Vân Châu giật giật khóe miệng, nhắc nhở: “Đồng chí Kiều nhỏ, em nghĩ xem lương công nhân bình thường một tháng là bao nhiêu ?”

 

Kiều Giang Tâm giật lấy quyển sổ và đống hóa đơn từ tay Cố Vân Châu, lướt qua một lượt. Toàn là hóa đơn nguyên vật liệu thanh toán.

 

“Anh chỉ thấy tiền nguyên liệu đưa đến hàng ngày với lương nhân viên. Thế tiền than đá tiêu hao hàng ngày tính ? Lần em kéo cả một xe lớn về, sáng nay em sân rửa mặt thấy than tổ ong còn đến một trăm viên.”

 

“Cái nhà chi phí ? Nếu em tự mà cho thuê, một năm em cũng thu bao nhiêu tiền?”

 

“Trước đây sửa sang cái nhà em tốn bao nhiêu tiền ? Rồi bát đũa, bàn ghế, củi gạo mắm muối hao mòn tính ?”

 

Nụ mặt Cố Vân Châu tắt dần, chút ngượng ngùng: “Anh kinh doanh, mấy cái đúng là tính đến.”

 

Kiều Giang Tâm nhăn mũi: “Trừ hết chi phí , cũng chỉ là kiếm tiền công vất vả thôi. Anh chỉ thấy em đếm tiền, thấy em tiêu tiền. Anh xem cái chồng hóa đơn , bao nhiêu tiền? Còn kể bao nhiêu thứ tự nhập hàng. Cứ vèo một cái là tiền trôi như nước.”

 

“Tiền thì nhiều, nhưng cũng chỉ qua tay em một lát hết.”

 

Cố Vân Châu sự đề phòng trong lời của Kiều Giang Tâm, tin lời cô chút nghi ngờ.

 

Anh vươn tay xoa xoa tay cô: “Anh tiền. Tiền của đều cho em tiêu. Anh nhiệm vụ còn tiền trợ cấp. Anh sẽ cố nhiệmNhiệm vụ nhiều hơn, lúc đó lĩnh tiền về đưa hết cho em. Sau cũng xem gì kiếm tiền , sẽ cố gắng kiếm tiền. Mấy năm nay tiền của cũng tiêu gì, đều tiết kiệm cả. Anh nhất định sẽ để em tiền tiêu.”

 

Kiều Giang Tâm mỉm . Cái giá trị tinh thần đúng là đùa , mà mát lòng mát .

 

Cô cất hết đồ túi, trời, quyết định nhân lúc rảnh rỗi bưu điện một chuyến.

 

Lát nữa còn tiếp khách ăn trưa, đợi khách ăn xong chắc cũng hai giờ chiều, buổi chiều việc khác.

 

Nghĩ , cô lên, với Lưu Thiết La: “Ông ngoại, ông cứ ăn tự nhiên nhé. Cháu ngoài một lát, về ngay. Ông việc gì cứ gọi dì Hai với Quả Đào. Trưa nay ăn cơm xong cháu đưa ông dạo.”

 

Lưu Thiết La thấy Cố Vân Châu và Kiều Giang Tâm chung một chỗ, tưởng là chủ tiệm tìm cô việc, vội xua tay: “Được , cháu cần lo cho ông. Cháu việc . Ta chút chuyện riêng với Quả Đào.”

 

Quả Đào nãy giờ vẫn dỏng tai , tim cô chợt thắt . Những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn khiến cô như một con nhím xù lông. Cô tin ông ngoại lên đây là vì cho .

 

Bởi vì, ở nhà họ Hứa, cưng chiều là trai và em trai. Ở nhà họ Lưu, ưu tiên là họ, chị dâu. Ai cũng để thiên vị.

 

Và cô, vặn tất cả xem nhẹ, thậm chí là ghét bỏ.

 

Chuyện ở cả hai nhà đều bao giờ đến lượt cô, nhưng chuyện thì cô luôn mũi chịu sào. Bởi vì cả nhà họ Hứa và nhà họ Lưu đều là ân nhân của cô. Một bên là ơn sinh, một bên là ơn dưỡng. Nếu , cô chính là đồ vô lương tâm, đồ bạch nhãn lang.

 

 

Loading...